Nhất Diện: Chương 04


Chương 4

365787

“Ba, ba tìm con?” Vừa bước vào thư phòng, Lý Ý liền thấy bầu không khí có gì đó không đúng, mẹ cũng có mặt ở đây, lặng lẽ ra dấu xua tay với hắn, hắn cẩn thận quan sát sắc mặt của ba, quả nhiên là bộ dáng rất nghiêm trọng.

“Ba?” Hắn tự nhiên ngồi xuống.

“. . . . . . Đóng ngay ngắn cúc áo lại, mới nói chuyện với tôi.” Lý Kiến Nghiệp nghiến răng nghiến lợi nói xong câu đó, ngón tay đặt tại trên bàn đọc sách, trên mu bàn tay đã nổi hết gân xanh lên.

Lý Ý vội vàng đóng lại cúc áo cẩn thận, che khuất đi mấy chỗ đỏ hồng ái muội còn mới nguyên kia.

Lý Kiến Nghiệp khép mắt lại, khống chế cơn tức, cố gắng hết sức tâm bình khí hòa hỏi: “Con hôm nay đã làm gì rồi hả ? Chú Vương đã điện thoại cho ba, nói con bỏ đi giữa chừng, chẳng biết đi đâu.”

“Thật sự là có chuyện rất trọng yếu.” Khóe mắt Lý Ý giật giật, khẽ cúi đầu nói.

Lý Kiến Nghiệp lại nhịn không được tức giận, đập bàn một cái, lực đạo quá lớn, đến ngay cả nghiên mực trên bàn cũng nhảy lên thật cao.

“Tên nghịch tử này! Đó là hội nghị có cấp bậc nào hả! Mày cũng dám khinh thường! Quả thực quá đốn mạt!”

Lý Ý im lặng thừa nhận, “Ba, người đừng kích động, bảo trọng thân thể.”

“Sống dai như vậy làm cái gì? ! Không bằng sớm bị mày tức chết đi cho xong!”

Mẹ Lý Ý nghe thấy điềm xấu trong lời nói, lập tức oán trách khụ khụ ho vài tiếng, Lý Kiến Nghiệp nhìn bà một cái, lại nổi giận đùng đùng trừng liếc nhìn thằng con trai, nhưng chung quy vẫn phải đè nén cơn tức lại, bình tĩnh được chút.

“Ba lúc trước đã nói qua với mày, hai cô con gái nhà họ Trương, xinh đẹp kiêu ngạo.” Thả chậm lại tốc độ nói, hắn nói sâu xa tiếp, “Phác Ngôn xác thực rất ưu tú, nhưng người phụ nữ ưu tú đồng thời cũng thường có nhiều tật: cao ngạo, thích huênh hoang, không coi ai ra gì! Gia đình chúng ta đây, thân phận hiện tại của con, địa vị về sau, cưới được một người vợ nhu thuận, nghe lời ——”

“Ba!” Lý Ý lạnh lùng cắt lời ông, sắc mặt dĩ nhiên không vui, “Ba hiện tại nói lời này có ý nghĩa gì sao?”

Mẹ của Lý Ý ngồi bên cạnh linh cảm được hai cha con sắp xung đột, vội vàng nói đỡ vào để hòa hoãn không khí: “Lúc trước chị hai làm mai cô con gái thứ hai của nhà họ Trương cho Lý Ý coi mắt, cũng không có nói rõ ràng tên tuổi, chỉ nói là cô con gái nhỏ ở nhà họ Trương . . . . . Cô gái kia nhất thời khẩn trương miệng mồm lanh lẹ, nói sai tên họ, cũng không thể trách Lý Ý cầu hôn sai.”

Lý Kiến Nghiệp nổi giận đùng đùng hừ một tiếng.

“Nhưng con cũng quá qua loa đại khái đi, chung thân đại sự, sao có thê rphongs lao lại theo lao chứ?” Mẹ ôn nhu nói với Lý Ý, “Khi đó nhà họ Tần còn chưa chính thức đưa lễ cưới, chúng ta làm bộ như không biết, giành trước một bước, người khác cũng không thể nói tiếng nào!”

Bởi vì lí do ba trầm mặc thừa nhận, mẹ liền tiếp tục nỗ lực kể lể Phác Ngôn đủ thứ không bằng Phác Ngọc.

“Không cần nói nữa.” Lý Ý ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn mẹ, ánh mắt rất thật lòng, “Con cảm thấy Phác Ngôn cô ấy rất tốt, cực kì tốt.”

Lý Kiến Nghiệp cười lạnh lên, ánh mắt sắc bén quét trên chỗ vết xước vẫn chưa lành giữa cằm và cổ hắn, “Mày, thấy, , cô ta, rất, tốt?”

Mẹ nhìn ngó hắn, rồi thở dài tiếp: “Phác Ngôn lúc mới đầu bước vào cửa, chúng ta cũng rất thích nó. Chúng ta bậc làm cha mẹ , đơn giản hi vọng con của mình được tốt, chúng ta cưới dâu là vì muốn bảo đảm cho cuộc sống con được thuận lợi, sự nghiệp như ý, nhưng con xem con hiện tại, con cùng nó, hoặc là như thêm mỡ trong mật, chính sự đều quăng qua một bên, hoặc là liền ầm ĩ long trời lở đất, còn đánh cãi nhau. . . . . . con trai à, mẹ thật sự là nhìn không ra được cô con dâu này có chút nào tốt.”

Bọn họ cần là một cô dâu xinh xắn đẹp đẽ như búp bê, Phác Ngôn không chỉ có tính cách độc lập, cũng quá có chủ kiến rồi.

Lý Ýchậm rãi đứng lên.

“Mẹ, đầu tiên, có một điểm quan trọng nhất cũng cơ bản nhất, mẹ nói sai rồi —— cưới Phác Ngôn, chẳng phải là hai người cưới vợ, mà là con cưới vợ. Mẹ, cô ấy là người được cưới hỏi đàng hoàng làm bà Lý, cũng giống như mẹ vậy.” Lời này hắn nói ra chậm rãi, từng chữ từng chữ nhả raa, khuôn mặt bà tái mét.

Hắn vậy mà vẫn chưa dừng lại: “Có lẽ cha mẹ càng coi trọng Phác Ngôn đối với nhà ta có cống hiến hoặc giá trị, nhưng con cùng cô ấy mới là quan trọng nhất, là cả hai chúng con. Chuyện cầu hôn sai người này, về sau con nửa lời cũng không muốn nghe lại nữa.”

Thế hệ trước chủ nhân và chủ mẫu của nhà họ Lý, nhất loạt thay đổi sắc mặt.

Lý Kiến Nghiệp đến ngay cả tức giận cũng quên béng mất, nhìn về phía con trai trong ánh mắt ngoài kinh ngạc cùng thất vọng, còn có một loại mất mát như kiểu “Ngày này rốt cuộc cũng tới”.

Mà giờ khắc này nhìn Lý Ý có vẻ như trầm ổn bình tĩnh vậy, trong lòng thực cũng không dễ chịu gì, cha mẹ không lên tiếng khiển trách lại tỏ ra vừa bất đắc dĩ vừa hết cách, không thể không thoái nhượng, khiến hắn có cảm giác cô độc.

Trải qua thời gian dài hắn đều duy trì một loại giả tượng, giống như cánh chim chưa đủ cứng cáp, vẫn chưa đủ sức chống lại cha mẹ. Loại giả tượng này liên kết giữa hắn cùng cha mẹ, khiến hắn có thể tạm thời đẩy ra sự cô độc đi kèm với địa vị quyền lực kia —— cha mẹ hắn cho dù chưa bao giờ cho hắn được cảm giác thực sự được vỗ về chăm sóc ở bên cạnh, nhưng sự ràng buộc của hai người họ, ở trình độ nhất định cũng có thể được coi như bầu bạn bên cạnh.

Mà bây giờ vì Phác Ngôn, hắn đã bóp nát loại giả tượng này.

“Con xin lỗi.” Giọng nói trong vắt của Trương Phác Ngôn cất lên phá vỡ sự trầm mặc tựa hồ ngắn ngủi này nhưng sẽ đón chờ một sự trầm mặc lâu hơn nữa, Lý Ý cả kinh, quay đầu nhìn, quả nhiên cô đang đứng ngưỡng cửa thư phòng, tựa hồ như đã đứng yên đó rất lâu, những ngón tay bám trên cánh cửa phòng, khớp ngón tay bởi vì dùng sức mà hơi trắng bệch.

“Xin quấy rầy một chút ——” cô đẩy cửa tiến vào, đi đến trước mặt cha mẹ chồng đang đưa mắt nhìn nhau, “Con không cố ý nghe lén, nhưng đã nghe được, sẽ không có thể giả bộ như không biết. Cào Lý Ý bị thương là con không đúng, nổi giận gây tranh cãi với anh ấy cũng là con sai. Hai người muốn con dâu, toàn tâm toàn ý phụ trợ Lý Ý, không có chủ kiến, con xác thực không thích hợp.” Cô chậm rãi nói, hai vợ chồng già nhà họ Lý á khẩu không trả lời được, Lý Ý vài lần muốn mở miệng ngắt lời, nhưng khi nhìn thấy thần sắc cực kì lạnh lùng của cô đành rút lại.

Trương Phác Ngôn phát hiện, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, mỉm cười, “Đúng rồi, cám ơn anh vừa rồi bảo vệ em.”

Nói xong, cô đi ra ngoài, bóng lưng thẳng tắp.

Lý Ý sắc mặt khó coi vô cùng, trầm mặc nhìn cha mẹ liếc t một cái, đuổi theo.

Phác Ngôn chuyển về nhà mẹ đẻ ở, không mất bao lâu toàn thành đều biết chuyện.

Nhà họTrương sủng ái nhất là cô con gái út không hề sai, nhưng Phác Ngôn cũng là niềm kiêu hãnh của nhà họ Trương, nhà họ Lý sao có thể xem nhẹ cô như vậy, sự vũ nhục lại là cả nhà họ Trương! Trương tư lệnh trước nay không để ý mấy đến chuyện của con gái, nhưng một khi nhúng tay vào, tuyệt không có đường thương lượng. Lần này hắn cực giận dữ, ngày thứ hai sau khi đón Phác Ngôn về nhà liền lập tức mời lão chiến hữu đứng ra làm mai chứng hôn lần trước, mạnh mẽ vang dội ép buộc Phác Ngôn cùng Lý Ý ly hôn.

Cùng một ngày, xe Lý Ý vừa rẽ ngoặt vào lối riêng đi vào tòa nhà rộng lớn của nhà họ Trương, bốn bánh xe đồng loạt bị nổ lốp. Lý Ý phải từ trên xe bước xuống đi bộ, ở trước cửa chính bị những vệ binh cầm súng đạn thật rất lễ phép mời về, hắn một đường xông vào thẳng đến phòng khách, mấy ông anh trai của Phác Ngôn Phác Ngọc đặc biệt trở về nhà từ chiến trường, bao vây lấy hắn, không cho phép phân trần, nhào vô đánh cho hắn một trận.

Mấy ông anh đó đều là xuất thân từ quân cảnh, cộng thêm trong lòng căm tức giùm em gái, xuống tay cực kỳ mạnh, Lý Ý bị đánh thập phần thảm hại.

Nhưng dù có thảm hơn nữa, hắn cũng không rên một tiếng.

Lúc Phác Ngôn từ trên lầu chạy vội xuống dưới, Lý Ý đang nâng cánh tay lên để chắn một cái ghế, chiếc ghế làm bằng loại gỗ đặc đập lên người, chát một tiếng vang lên, khiến cho người ta co rúm lại không thôi, Trương Phác Ngôn dưới chân mềm nhũn, từ chỗ mấy bậc thang cuối cùng liền nhảy xuống, sái chân nghiêng ngả chao đảo chạy tới, cả người gục trên người hắn, ôm chặt lấy hắn che chở.

Cô em gái luôn lạnh nhạt bình tĩnh mà giờ lại thất thố thành ra vậy, đám con trai nhà họ Trương dù đang nhiệt huyết sôi trào cũng biết tình hình không ổn rồi, một đám ngượng ngùng buông ra, vuốt cái mũi trốn ra ngoài.

“Anh sao rồi? !” Cô lấy tay lau đi vết máu trên mặt hắn, ngón tay vừa run vừa lạnh.

Hắn nằm ở trong lòng cô, từ từ nhắm hai mắt lại không phát ra tiếng, Phác Ngôn khóc nức nở càng thêm nghiêm trọng: “Lý Ý. . . . . . ? !”

Lý Ý mở mắt ra, muốn nói với cô điều gì đó, lại chịu không được bật ra một tiếng rên rỉ cực đau, cô nhất thời nước mắt rơi như mưa, ôm chặt hắn, cúi đầu dán lên trán hắn.

Lý Ý không để ý thương thế cả người, trở tay gắt gao ôm cô.

“Phác Ngôn. . . . . .” Hắn gọi tên của cô một cách không lưu loát nhưng hét mực trân quý, tạm dừng sau một lúc lâu, cất giọng chua chát nói: “Đều là anh không tốt.”

Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng hắn cũng chỉ nói ra được một câu này.

“Không chỉ là lỗi của riêng anh.” Trương Phác Ngôn lau nước mắt, cổ họng nghẹn ngào nói.

Lúc này cô đã bình tĩnh được chút, dìu hắn tựa vào trên sofa, bắt đầu kiểm tra thương tích của hắn.

Chỉ có nửa khắc mà tay hắn đã sưng lên, cô tháo khuy áo trên tay áo sơmi của hắn, khi kéo ống tay áo lên thì nghe thấy tiếng khí hít vào của hắn, những ngón tay cô run rẩy mất cảm giác.

Cánh tay còn lại của Lý Ý kéo cô lại, “Phác Ngôn, ” thanh âm hắn thật thấp, vô lực mà khẩn thiết, “Người anh muốn cưới, từ đầu tới giờ đều là em.”

Ngón tay Trương Phác Ngôn bận bịu, “Lúc anh hỏi tên Phác Ngọc đêm đó em cũng có mặt, em cũng nghe được —— Lý Ý, chuyện đến nước này, em không có tính toán truy cứu gì nữa, anh cũng không cần cố phải làm cho viên mãn mọi chuyện nữa.”

Lý Ý kinh ngạc một lát, cười khổ, “Cho nên em nghĩ rằng anh đã thực sự cầu hôn sai người rồi sao? Phác Ngôn, em cho rằng anh đã thật sự bị Phác Ngọc gạt?”

Cô giống như không có nghe lời hắn nói, bước đầu kiểm tra không có trở ngại gì, cô thử nâng hắn đứng lên: “Thử xem liệu có đứng lên được hay không, thương thế của anh phải lập tức đi bệnh viện.”

Lý Ý không chút lưu tâm, giữ lấy cánh tay cô đang dìu hắn, rồi kéo cô lại gần, hỏi: “Phác Ngôn, ở trong lòng em anh rốt cuộc là loại người nào? Có. . . . . . vị trí ra sao?”

Leave a comment