(TS-CĐ) Tỷ tỷ đây mạo nhận công lao của nữ chủ – C34

Chương 34
Edit: Heidi-Nhược Vũ Các

Gậy ông đập lưng ông? Nếu làm được, vậy thì cho hắn ta một trận đi! Chu Hải đối với chuyện bị Thẩm thị tính kế không phải không hận, bọn chúng hoàn toàn không để Chu thị vào mắt.

Chu Trăn Trăn cũng không thừa nước đục thả câu, nói tiếp, “Theo ta được biết, Thẩm gia mua đứt hết toàn bộ Ngưu hoàng ở địa giới Lư Giang sở hữu, thứ nhất là tính đến khả năng Mạc lão An Nhân phát bệnh, hai là bọn chúng nghiên cứu dược mặc cần dùng đến Ngưu Hoàng. Kỳ thực Thẩm gia kia còn gom góp thu mua một số dược liệu khác, tuy rằng ta chưa thấy qua phối phương mặc dược của Thẩm gia, nhưng ta cẩn thận nghiên cứu qua bọn họ nhập vào dược liệu, phát hiện dù là pha thuốc, bọn chúng đều không có khả năng có phối phương dược mặc hoàn mỹ.”

Từ thời Tam quốc đến nay, dược mặc truyền thừa bị chặt đứt sáu bảy trăm năm. Cho dù truyền thừa thực sự cũng chỉ còn lại có văn hiến tương quan, nhiều nhất chỉ chiếm được số rất ít tàn phương. Những tàn phương đó ghi lại sơ kỳ phát triển dược mặc, vốn là chế phương dược mặc đơn giản, hơn nữa còn chỗ thiếu sót, không thể lấy áp dụng liền, chỉ có thể phát triển và tu bổ trên tàn phương đó.

“Ngươi hình như đã quên Thẩm gia có kẻ tinh thông y thuật, đối phương xuất thân từ Dược Vương cốc, hẳn là có thể bổ sung hoàn thiện tàn phương đi?” Bọn chúng đoạt được tàn phương lại đang tiến hành tu bổ cùng sáng tạo mới, nghe nàng nói như vậy, trong lòng hắn có chút thấy không yên.

“Hải đại bá, người nhắc tới điểm này, một hồi nói sau. Ở phương diện chế mặc, mọi người là người trong nghề, ta liền nói một câu từ chỗ dược chất đi. Dược chất pha thuốc chú ý 4 thứ Quân Thần Tá Sử, quan sát bọn chúng nhập dược liệu, Thẩm gia đang sử dụng, đều là Trân châu, Xạ hương, Ngưu Hoàng …dược liệu quý báu, ta đoán bọn chúng chế ra dược mặc hẳn là có công hiệu ở phương diện thanh nhiệt cầm máu.”

“Mà Thẩm thị sử dụng những loại dược liệu bên trong, Quân dược Thần dược đều có, nhưng lại duy nhất thiếu loại Tá dược. Mà trong phương thuốc đó, loại Tá dược này chính là sừng Tê giác ! sừng Tê giác dược tính hàn, chủ trị trăm độc, tà quỷ chướng khí, với tác dụng là Tá dược, thứ nhất là tăng mạnh các loại dược tính, thứ hai là tiêu trừ yếu bớt dược tính mãnh liệt của Quân Thần dược. Dựa theo phương thuốc hiện tại của bọn chúng, chế ra dược mặc sẽ có chỗ thiếu hụt, chỉ có thể thêm vào dược chất sừng Tê giác, mới có thể hoàn thiện phương thuốc kia. Đương nhiên, bọn chúng cũng có thể dùng loại khác làm Tá dược, nhưng loại khác cũng không đủ hoàn mỹ.” Cuối cùng, Thẩm thị vẫn phải muốn quay lại sử dụng loại tác dược này thôi.

“Nếu Tộc trưởng thái gia tin ta, thì cho người đi thu mua hết tất cả những sừng Tê giác ở  Lư Giang và khu vực chung quanh, thậm chí có thể phái thân tín đi Duyện châu, mua đứt hàng!” Duyện châu, cũng chính là Bạc châu đời sau, Bạc châu ở hậu thế mỹ danh là kinh đô y dược, là thị thường mậu dịch với quy mô lớn thuốc Đông y. Lúc này, mới đang phát triển ban đầu.

Chu Trăn Trăn nói khiến Chu Hải chấn động, bút tích này, không khỏi cũng quá lớn. Phải biết rằng, sừng Tê giác cũng là dược liệu quý báu, nếu thực làm theo lời nha đầu đó nói, phải móc ra bao nhiêu bạc đây!

Cái khác không đề cập tới, “Ý tưởng tốt như thế, dùng đặt bẫy Thẩm thị, liệu có phản tác dụng thành nhắc nhở bọn họ?” Động tĩnh lớn như vậy, Chu Hải không nắm chắc hoàn toàn tránh khỏi con mắt của Thẩm thị.

Chu Trăn Trăn nói, “Hải đại bá, người cũng nói, Thẩm thị có kẻ tinh thông y thuật, cho dù hiện giờ chưa suy xét đến điểm ấy, sau này cũng sẽ nghĩ đến thôi. Chúng ta hiện tại muốn chính là cướp thời cơ, cho bọn chúng một đao bất ngờ!”

Chu Trăn Trăn nói, chỉ có một ý tứ, là kéo dài tiến trình Thẩm thị nghiên cứu chế tạo dược mặc, hay là cắt miếng thịt ở trên người bọn chúng, cái nào trọng yếu?

Việc này, không khác biệt gì so với đầu cơ tích trữ dược liệu.

Đầu cơ dược liệu, ở hậu thế rất thông thường. Những thương gia dược liệu tinh mắt, sẽ biết quan sát giá thị trường để gom hàng, căn cứ vào lượng nước mưa phân bố để tính ra sản lượng dược liệu, tiếp đó tiến hành thu mua dược liệu cùng tích trữ hàng hóa, cuối cùng sẽ chờ đến khi giá tăng để xả hàng. Đương nhiên, cũng không phải mỗi một lần ra tay đều có thể kiếm được tiền, cái này phải tuỳ vào tầm nhìn của thương nhân.

Sừng Tê giác vốn quý báu, đương nhiên là có giá trị đầu cơ tích trữ.

Chu Hải lo lắng mà nói, “Có thể phong tỏa tin tức nổi không? Cho dù chúng ta mua đứt sừng Tê giác ở Duyện Châu cùng chung quanh vùng Lư Giang, phạm vi lớn như vậy, vẫn sẽ có cá lọt lưới đi?” Đây khác với tình huống lúc trước Thẩm gia mua đứt Ngưu Hoàng, lúc ấy Mạc thị bệnh tình khẩn cấp, hạn chế thời gian. Nếu thời gian không hạn chế, Chu thị khẳng định sẽ không chịu người khác quản thúc.

Chu Trăn Trăn nói, “Hẳn là có khả năng, ta có thể mời ngoại tổ phụ ta hỗ trợ.” Ngoại tổ phụ nàng có thế trong lĩnh vực mua bán, dược liệu chiếm đại bộ phận. Nàng dám đưa ra đề nghị này, khẳng định đã suy nghĩ chu toàn.

“Đương nhiên, nếu thật sự xuất chiêu, trong tộc sẽ dốc toàn lực .” Có thể sử dụng đến quan hệ, nên dùng thì phải dùng.

“Nếu bọn chúng không theo tính toán? Bọn chúng có thể chờ năm sau lại thu mua nhập sừng tê giác a, nói như vậy, chúng ta chẳng phải là bận bịu phí công sao?” Lòng Chu Hải rất loạn, lo lắng nhiều, lo được lo mất.

Nghe hắn hỏi ra câu này, Chu Trăn Trăn có chút bất đắc dĩ, gia tộc chỉ có Tộc trưởng thái gia có năng lực, Hải đại bá vị thiếu tộc trường này suy nghĩ chậm chạp không thể trưởng thành. Phải biết rằng huynh đệ hai người Thẩm gia là Thẩm Luật cùng Thẩm Hành bên kia đã sớm độc chiếm một phương, một đường chọc gà đấu cẩu, mưu lược cái này tính kế cái kia.

Thẩm thị nghiên cứu dược mặc, phải dùng đến dược liệu cũng không ít. Thậm chí thực sự nghiên cứu ra, sau khi thành công, cần đại quy mô chế dược mặc, vẫn như cũ cần đại lượng dược liệu.

Mà các đại dược liệu thì mỗi một năm thu hoạch sừng Tê giác số lượng có hạn, Chu thị một khi thu mua nhập hàng sừng tê giác thành công, Thẩm thị không theo, vậy cũng chỉ có thể chờ năm sau.

Chu Trăn Trăn không biết, kỳ thực thời kỳ dược mặc phục hưng cùng nghiên cứu, người khởi xướng giả là Chu gia. Thẩm thị chỉ thông qua thủ đoạn biết được dự tính của Chu thị, sau khi bàn bạc thương lượng, cảm thấy có thể làm, mới quyết định cũng đi theo con đường phục hưng dược mặc mà thôi.

Nhưng nàng khẳng định, Thẩm thị luôn coi Chu thị là kẻ địch trong tưởng tượng.

Chỉ cần bọn họ thỉnh thoảng thả ra một ít tin tức thật thật giả thả về tiến triển dược mặc, đối phương khẳng định không muốn lãng phí một năm thời gian trơ mắt đứng nhìn Chu thị vứt bỏ họ lại xa xa. Đừng nói một năm, chỉ sợ nửa năm cũng không muốn.

Kỳ thực Chu Trăn Trăn thu mua đứt sừng tê giác, còn có một tầng dụng ý khác, An Cung Ngưu Hoàng Hoàn của nàng, nếu chuẩn bị đại quy mô chế dược thì nhu cầu cần sừng tê giác cũng không phải số lượng nhỏ, nàng cũng không muốn bị người khác quản thúc. Còn có, theo nàng biết, vụng trộm nghiên cứu chế tạo dược mặc cũng không chỉ Chu thị cùng Thẩm thị, sừng tê giác, bọn họ cũng phải cần tới thôi.

Tộc trưởng thái gia luôn luôn lắng nghe bỗng mở miệng, “Chuyện nha đầu con nói, thái gia sẽ suy xét.”

Chuyện Chu Hải không nghĩ đến, ông đã nghĩ tới. Nhưng vì để nhi tử ở trước mặt tiểu bối để lại chút mặt mũi, ông không có lập tức phân trần quan hệ lợi hại cho nhi tử nghe.

Chu Trăn Trăn nhìn về phía Tộc trưởng thái gia, “Thái gia, nếu quyết định, có thể hay không âm thầm nói cho ta biết chút? Ngài lão biết đấy, gần nhất bỏ ra không ít bạc, luôn muốn bù một ít trở về. Nếu không, không có bạc phòng thân, luôn không tránh được sầu lo, ăn ngủ cũng không ngon. Ngài xem, ta phát hiện gần đây đều gầy mất không ít thịt.”

Hai mắt nàng tràn ngập hi vọng, biện pháp ta tìm cho các ngươi, các ngươi phát tài không ngại mang theo ta đúng không?

Chu Hải đang bưng chén trà uống một ngụm nhuận hầu, nghe xong lời của nàng, thiếu chút  phun ra, nhưng bận tâm thân phận trưởng bối, không nên thất lễ, nghẹn nhịn xuống, sau đó hung hăng tự nghẹn tự chịu một hồi.

Khụ khụ, hắn ho khan vài tiếng để che giấu sự thất lễ vừa nãy.

Đúng, ngươi bỏ ra không ít bạc chúng ta đều biết, nhưng bạc này giống như cũng không phải móc từ trong túi tiền ngươi ra? Đặc biệt ba vạn lượng bạc kia, cơ hồ tương đương với tiền trên trời rơi xuống.

Ngươi còn nói ngươi gầy, bộ dáng sắc mặt hồng nhuận, còn kém không xuất hiện song cằm.

Chu Hải yên lặng quay đầu, thật sự không thể trái lương tâm đồng ý với cách nói gầy của nha đầu kia.

Cố tình Tộc trưởng thái gia cùng lão phu nhân đều coi như thật gật đầu, “Quả thật là gầy.”

“Được rồi, đến lúc đó thông suốt sẽ báo cho ngươi.”

Chu Trăn Trăn biết thái gia đây là đáp ứng rồi, nàng vui rạo rực nở nụ cười.

Việc này thảo luận đến đây, xem như kết thúc.

“Trăn Trăn, ngươi thật đúng biết chế dược?” Chu Hải vẫn chưa thể tin được.

Chu Trăn Trăn nhìn hắn, “Hải đại bá, người xem chỗ nào giả chỗ nào không giống, ta sửa.”

Chu Hải không nói gì, ngươi nơi nào giống?

“Trăn Trăn, thuật chế dược của con do vị cao nhân nào dạy?” Tộc trưởng thái gia lại cảm thấy rất có hứng thú với vị lang trung ngao du thiên hạ truyền dạy y thuật cho nàng kia.

Chu Trăn Trăn nhu thuận mà nói, “Người nọ chưa từng lưu lại tục danh.”

Tộc trưởng thái gia chỉ có thể cảm thán một câu ‘Trên đời việc vô kì bất hữu’ .

Sự tình nói xong, quấy rầy đã lâu, Chu Trăn Trăn tự giác cáo từ.

Trước khi đi, tộc trưởng lão phu nhân luôn không nói gì ban nãy lại lôi kéo tay nàng, nhẹ giọng dặn dò nàng nên tìm cách ở chung với tổ mẫu nàng.

Chu Trăn Trăn hiểu, tộc trưởng lão phu nhân đang lo lắng tổ mẫu nàng giúp đỡ đại cô tính kế thất bại, giận chó đánh mèo lên nàng.

Nàng ngẫm nghĩ, có hảo cảm dứt khoát phải củng cố ngay, vì thế nàng ghé sát vào bên tai tộc trưởng lão phu nhân, đem việc định chế Phật Đà hiếu kính tổ mẫu báo cho bà biết.

Tộc trưởng lão phu nhân vừa nghe vừa mỉm cười hài lòng.

Thấp giọng nói xong, Chu Trăn Trăn liền đứng dậy cáo từ, đi cùng Thất ca một đường ra ngoài.

“Lão thái thái hai người vừa rồi nói thầm gì vậy?” Chu Hải còn khá tò mò, hắn thấy được lão thái thái thực vui vẻ.

“Trăn Trăn đứa nhỏ này cùng ta nói…” Tộc trưởng lão phu nhân nói hai ba câu đã thuật lại chuyện ban nãy Chu Trăn Trăn nói nhỏ cho bà nghe.

Chu Hải tính toán, Chu Trăn Trăn vừa tiêu tốn hai khoản kia, vừa đến tay ba vạn lượng bạc liền tiêu gần hết hai phần ba, còn bạc dư là do ban nãy cự tuyệt nàng quyên một vạn năm ngàn lượng thành 8 nghìn lượng.

Tộc trưởng thái gia gật đầu nói, “Hai khoản bạc này nha đầu đó tiêu không phí. Tiểu cô nương Tứ phòng này không đơn giản, tuổi nhỏ mà hiểu được đạo lý ấy.”

Chu Hải suy nghĩ, quả thật, nói thì dễ làm mới khó. Hai vạn lượng bạc, không phải hai nghìn lượng, lại càng không phải hai trăm lượng, bạc trên tay nha đầu đó cũng không phải nhiều quá tiêu không hết. Bỏ ra một vạn tám ngàn lượng tiêu cho hai chỗ, tuy rằng sẽ mang đến lợi ích nhất định, nhưng một cô nương gia có thể quyết đoán lấy bạc ra, thực không đơn giản.

“Đúng vậy, đứa nhỏ này gần đây liền giống như được khai nhãn.” Trong lời nói của Tộc trưởng lão phu nhân khó nén loại tình cảm yêu thích.

Chu Hải ngạc nhiên nói, “Thường nghe lão nhân ngôn, nam nhân nhìn ngây thơ, có đôi khi thành thục chỉ sau một buổi tối thời gian, hay là nữ tử cũng giống thế?”

“Vô luận như thế nào, đối với dòng tộc chúng ta mà nói là chuyện tốt.” Tộc trưởng thái gia một câu đã chốt lại cuộc nói chuyện.

Một đường đi ra, Chu Thần rõ ràng trầm mặc hơn xưa, một bộ dáng không yên lòng.

Chu Trăn Trăn ghẹo hắn, “Thất ca, ca có chuyện gì không vui nói ra để muội muội ta vui vẻ một chút.”

Chu Thần quay đầu, nhìn thấy miệng nàng nghịch ngợm, đáy mắt mà lại nồng đậm lo lắng, hắn tươi cười, “Không có gì.”

Nhìn ra huynh trưởng không muốn nói, Chu Trăn Trăn cũng không truy vấn tiếp, nàng bỗng nhớ tới một sự kiện, “Thất ca, thân nhân vị bằng hữu kia thế nào ?”

Hai ngày trước, Chu Thần tìm nàng, nói thân nhân của một bằng hữu do nhận được một cái tin dữ đột nhiên ngã xuống, bệnh trạng giống với Mạc lão An Nhân ngã xuống khi đó, hỏi nàng lấy một viên An Cung Ngưu Hoàng Hoàn. Xuất phát điểm muốn cứu người nên đã cho một viên.

“Nàng ấy nói cho ta biết người thân đã khoẻ nhiều rồi, dược hoàn của muội vô cùng có công hiệu.” Nhắc tới đây, vẻ mặt của hắn khoan khoái một chút, nhưng không biết nhớ tới cái gì, một tia khoan khoái ấy lại tan biến.

Bên trong Kiêm Gia quán

Bóng đêm chìm sâu, đèn đuốc sáng trưng.

Chu Trăn Trăn thừa dịp ban đêm múa bút thành văn, nàng dự tính viết cho Chu Hiến cuốn thoại bản mang tên Thần đồng, nàng đã viết xong đại cương, bắt đầu viết chương mở đầu.

“Cô nương, ngày mai chúng ta mặc chiếc váy liền màu xanh nước hay cái áo váy sắc bạch nguyệt này?” Vân Hỉ đang bận bịu chuẩn bị xiêm y cùng trang sức phối hợp cho ngày mai nàng đi du hồ.

“Tùy tiện.” Chu Trăn Trăn không ngẩng đầu.

Vân Phi ôm một đống y phục tiến vào, tất cả đều là y phục sạch sẽ đã được phơi khô, “Hôm nay trời muốn đổ mưa, lúc đi về, nô tỳ thấy gió thổi không thích hợp.”

Vân Phi vừa mới nói xong, từng đợt gió thổi đến, khiến song cửa sổ lung lay thoáng động, minh nguyệt trên trời sớm bị mây đen che khuất.

Vân Hỉ vội vàng đi đóng cửa sổ lại, “Thật đúng là muốn đổ mưa a, xem trận thế này sợ là không nhanh đâu, cũng không biết có ảnh hưởng đến ngày mai du hồ hay không?”

Vân Phi thì đang thắp lại ngọn đèn vừa bị gió thổi tắt, “Cô nương, ban ngày mới viết tiếp đi, buổi tối đèn không sáng bằng ban ngày, cẩn thận mắt.”

“Lại viết một lát.”

Động tĩnh ở Kiêm Gia quán dần dần bị bao phủ ở bên trong dạ vũ…

Buổi sáng lúc thức dậy, Chu Trăn Trăn phát hiện cơn mưa còn chưa dứt.

Trận mưa thu này có chút lâu, rơi nguyên một đêm còn chưa đủ, ngày hôm sau còn đang nhỏ giọt tí tách, nhìn trời sắc âm u không giống như sắp tạnh hẳn.

Lúc này, hạ nhân đến thông tri Chu Trăn Trăn đi tiễn đại cô Chu Lan.

Vân Phi lắp bắp kinh hãi, “Đại cô nãi nãi giờ khắc này phải đi?”

Hạ nhân đến thông tri cười đáp, “Đúng vậy, vốn sắp xếp trước rồi.”

Đổ mưa lão thiên lưu khách, nàng cứ nghĩ sẽ đổi ngày. Khởi hành dưới cơn mưa này, không phải tự ép buộc bản thân sao?

Chu Trăn Trăn không ý kiến, mà nói, “Chúng ta nhanh đi, đừng để tổ mẫu và mọi người đợi lâu.”

Gần đây, Chu Trăn Trăn liên tục tiễn đưa hai nhóm người.

Đầu tiên là Bùi Hoa, ngày thứ hai sau khi Trịnh thị hạ táng liền dẫn theo Chu Đãng khởi hành về kinh, Chu Trăn Trăn không đi tiễn, Chu Doanh Doanh đi. Nàng thật ra có soạn một gói đồ, nhờ người chuyển giao cho Chu Đãng.

Đợi đến Nhị môn, Chu Trăn Trăn nhận ra mình tới không tính sớm cũng không tính trễ. Sau đó tìm vị trí không bắt mắt đứng đó, trong tai văng vẳng lời nói tổ mẫu và đại cô từ biệt nhau.

Tổ mẫu muốn giữ đại cô qua mười lăm Trung thu, mười sáu mới khởi hành, nhưng Chu Lan không thuận theo, nàng ta một khắc cũng không muốn ở lại thêm.

Chu Trăn Trăn tự nhận an tĩnh như gà, nhưng người khác đâu buông tha nàng, ngươi nói mọi người về sau thân ai nấy lo, cứ sống tốt cho riêng mình đi, để lại chút tốt đẹp cho nhau không tốt sao?

Vị đại cô người này à, cố ý tìm nàng, sau đó nhìn nàng bằng ánh mắt không coi ra gì, vừa thấy liền biết muốn hận chết nàng.

Trước khi lên đường còn không quên châm ngòi một phen, “Hừ, còn nói cái gì vì không để cho phụ thân ngươi khó xử, ba vạn lượng bạc ngươi không cần thì đã có sao.”

Lời Chu Lan nói ra làm cho Chu Trăn Trăn yên lặng mà trợn trừng mắt, bạc này cho dù nàng không cần, cũng không đại biểu không cần nàng ta trả lại đúng không, đây là hai khái niệm, đừng lẫn lộn.

Tục ngữ nói tài không tiết lộ, chuyện Chu Trăn Trăn quyên tám ngàn lượng, Tông phòng không có cố ý đi nói ra. Mà Chu Trăn Trăn cũng không nói ra bên ngoài, thậm chí ngay cả phụ thân cũng chưa kịp thông báo một tiếng, nàng bận quá.

Chu Trăn Trăn không lên tiếng, Chu Lan vui sướng khi người gặp họa, “Nhị ca, ngươi không để ý tình nghĩa huynh muội, trăm phương nghìn kế bảo vệ hai đứa nhãi con kia, cũng chỉ dỗ ngươi bằng lời nói suông mà thôi.” Trả lại cho nàng một cái ánh mắt ‘Ngươi sẽ không đắc ý lâu đâu ‘.

Thái Đồng đứng bên cạnh cũng đầy mặt đồng tình nhìn nàng.

Chu Trăn Trăn nhìn hiểu, đôi mẫu nữ này có tật xấu gì không biết, tỏ vẻ châm ngòi quan hệ hai cha con nàng?

Bất quá có qua có lại mới toại lòng nhau, nàng đáp trở về một cái biểu cảm ‘Yên tâm đi’, hừ, nàng cam đoan nàng sẽ nhất thời đắc ý nhất thời khoái, luôn luôn đắc ý luôn luôn khoái.

Chu Tiên không bị ảnh hưởng bởi lời kia, mà nói, “Chưa ăn cơm a động tác các ngươi chậm như vậy! Nhanh tay lên, nhanh đem hành lý để lên xe ngựa, chậm trễ giờ lành xuất môn chủ tử các ngươi sẽ không tha cho các ngươi!”

Lời nói đuổi người trắng trợn, mặt Chu Lan lập tức tối sầm, hừ một tiếng.

Vừa đúng lúc Chu Thần đến đem cho nàng biên lai quyên bạc.

Chu Trăn Trăn thấy Thất ca đội mưa đến còn cảm thấy ngoài ý muốn, “Thất ca, ca sao lại qua đây ?” Sáng sớm đã tới tìm nàng?

Sau khi chào hỏi xong, cầm trong tay thứ gì đó đưa cho Chu Trăn Trăn, ngoài miệng giống như oán giận, “Đây là biên nhận muội quyên tiền, cầm cho kĩ.”

Chu Trăn Trăn tiếp nhận, thuận miệng hỏi, “Cũng không gấp, đâu cần ca phải sáng sớm đã đưa lại đây?”

“Hôm qua muội lấy danh nghĩa thúc thúc ta quyên vào trong tộc tám nghìn lượng bạc dùng cho việc xây sửa Từ đường, ngân phiếu để xuống đã rời đi. Lão nhân nhà ta sao yên tâm cho được, vội vàng sung bạc vào công quỹ, lại nhanh chóng hoàn tất biên nhận cho muội a.”

Cái này, Hà lão An Nhân cùng Tạ thị đều hiểu được, Hà lão An Nhân sững sờ hồi lâu. Ở trước mặt Chu Thần, các nàng không dám nói Chu Trăn Trăn quyên bạc không đúng…

Tạ thị oán hận mà mắng một tiếng thứ nữ tử phá sản không giữ nổi tài, đảo mắt một cái chính là tiêu hết gần một vạn!

Chu Tiên hỏi nữ nhi, “Con lấy danh nghĩa của ta quyên tám ngàn lượng cho công quỹ?”

Chu Trăn Trăn khẽ gật đầu.

Chu Thần đứng bên cạnh cười nói, “Thúc, người không biết, ban đầu Trăn Trăn là muốn quyên một vạn năm ngàn lượng, là phụ thân con khuyên can mãi không cho. Thúc, người nghĩ a, nếu mỗi cá nhân đều quyên một vạn năm ngàn lượng, vậy thì các vị trưởng bối khác và trưởng bối có chức quan trong tộc phải làm sao bây giờ? Sẽ mất hứng. Nên chỉ quyên tám ngàn lượng thôi, vừa rồi lúc xuất môn, phụ thân ta vẫn đang trong bộ dáng khó xử đó.”

Nữ nhi lấy danh nghĩa ông quyên tám ngàn lượng, ông cảm thấy thực ấm lòng.

“Cực đúng cực đúng, muội muội ngươi làm việc không linh quang, còn nói việc nào ra việc ấy.” Chu Tiên thật cao hứng, ông không thèm để ý vàng bạc, nhưng rất để ý thanh danh.

Vả mặt tới nhanh như vậy, mặt Chu Lan đen như đáy nồi, đến ngay cả Thái Đồng đều cảm thấy khó chịu.

Không đành lòng để phụ thân khó xử, ba vạn lượng bạc ta không cần thì đã có sao? Đây là câu nguyên thoại đối đáp của Chu Trăn Trăn lúc ấy với Chu Lan. Hiện tại bỏ ra tám nghìn lượng bạc lấy danh nghĩa phụ thân quyên vào trong tộc xoát thanh danh tạo niềm vui cho phụ thân. Kỳ thực đều có hiệu quả kì diệu như nhau, đều thể hiện nữ nhi kính yêu phụ thân.

Đương nhiên, thời điểm lúc ban đầu Chu Tiên cảm giác có hơi khó xử, sau đó Tộc trưởng thái gia ra tay hỗ trợ, đã giải quyết hết sự tình, cũng không tồn tại tình huống khiến Chu Tiên thực sự bị khó xử.

Nhưng không thể nghi ngờ vế sau khiến Chu Tiên càng vui vẻ, vế trước, uất ức thì có uất ức, nhưng ông sẽ áy náy.

Trong lòng Chu Tiên âm thầm ra một quyết định.