Nhất Diện: Chương 5


Chương 5nhatdien

Trương Phác Ngôn từ từ rút tay ra, phòng khách sáng ngời mà hỗn loạn, giống như tam trạng hiện giờ của cô, cô ngẩng đầu nhìn hắn, lẳng lặng , “Lý Ý, em từng rung động qua với Tần Uẩn, là thật. Nhưng đừng nói là sau này em gả cho anh, trên thực tế, từ khi biết hắn thích Phác Ngọc, em chưa từng chú ý nhìn hắn dù chỉ là một giây —— anh cho là trên đời này còn có thể có ai giống anh, khiến em – Trương Phác Ngôn vì anh mà bị thương tổn? Anh toàn tâm toàn ý tính kế để em gả cho anh, yêu anh, cứ từng bước thận trọng tiến vào như thế, làm sao có thể không thành công chứ? Hiện thời vị trí của anh trong lòng em, cần gì phải hỏi nữa?”

Đáy mắt Lý Ý cay xè, hắn kinh ngạc, tha thiết nhìn cô, yết hầu vẫn còn lên xuống cao thấp. Cổ họng giống như bị xông khói, gọi bật ra một tiếng tên của cô cũng thật khó khăn.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn cũng đã âm thầm chờ mong cô nói lời này, hôm nay rốt cục đã đợi được, như thế nào cũng không nghĩ tới, lại ở trong hoàn cảnh như ngày hôm nay.

Trương Phác Ngôn đẩy ra cánh tay mà hắn đang vươn tới, “Anh nói đó là tương kế tựu kế, em lại tình nguyện là anh đâm lao phải theo lao. Lúc trước ra sao em sớm đã không cần để tâm, nhưng anh với tâm tư thâm trầm như vậy tính kế em, em không thích.”

Nói xong, cô lại không quản hắn, lấy điện thoại trên bàn, chuẩn bị gọi người tiến vào đưa hắn đi bệnh viện, ai biết điện thoại chưa kịp nối dây cổ tay đã trầm xuống, hắn rốt cuộc đã gắng gượng tự mình đứng lên!

“Cho nên anh đã nói, đều là anh không tốt.” Vừa dứt lời, hắn nhịn không được ho một tiếng, giành lấy điện thoại trong tay cô đặt trở về, hắn nhìn cô thật sâu một cái, sau đó ôm lấy vết thương dưới xương sườn, hơi khom người xuống, chậm rãi, từng bước một đi ra ngoài.

“Lý Ý!” Cô thất thanh gọi hắn lại, “Em không có ý đó! Em chỉ là. . . . . . Em chưa từng đối với người nào đó như với anh, cho nên em. . . . . .” Cô nói không trọn câu, hỗn loạn bí bách.

Lý Ý nghiêng nghiêng đầu, ấm giọng mở miệng, “Anh biết. Anh và em đều giống nhau.”

“Phác Ngôn, em nhất định không nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là bao lâu rồi. Em cũng nhất định không biết, lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh có nhiều kinh diễm. . . . . . Phác Ngôn, anh làm sao có thể coi người khác như em chứ? Ai gặp qua em Trương Phác Ngôn, còn có thể coi người khác là em sao? Anh xác thực có tính kế với em, anh trăm phương ngàn kế, anh thận trọng, bởi vì anh. . . . . . Anh đối với em là yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Giọng nói thấp mà thô ráp, dần theo dáng người rời đi xa dần, Trương Phác Ngôn ở phía sau hắn, đứng thẳng tắp tại chỗ, cắn mu bàn tay khóc lặng lẽ.

Nhóm mãnh nam nhà họ Trương đánh trận này, khiến cho nhà họ Lý vốn đuối lý phản chiếm thượng phong: bảo bối nhà họ Trương các người bị soi mói vài câu đều không được, trụ cột nhà họ Lý chúng ta chẳng lẽ có thể tùy tiện đánh sao? ! Còn đánh nặng như vậy!

Nhà họ Lý họp lại gia tộc lên án công khai, nhà họ Trương cũng không có ý lui bước, trong khoảng thời gian ngắn hai nhà cãi nhau đến cực điểm. Lúc trước chuyện hôn sự mỹ mãn nhất thành phố kia, giờ đây lại trở thành trò cười cho đám người rỗi rãi.

Lý Ý bị thương thực chất không nhẹ: tay phải chỗ xương ống bị nứt xương, hai bên xương sườn bị hao tổn ở mức độ không giống nhau, thậm chí còn đi cùng với sự chấn động rất nhỏ ở não bộ.

Nhưng bị đưa đến bệnh viện, từ sau hôn mê tỉnh lại, người thứ nhất hắn muốn gặp , vẫn như cũ là vợ mình.

“Cô ta tính là loại vợ gì hả? ! Nhà họ Lý ta không có loại con dâu như vậy! Đi lấy ra giấy thỏa thuận li hôn mà nhà họ Trương kia gửi lại đây, nếu đã tỉnh lại, thì tự mình kí vào đi ! Sớm ngày giải quyết cho nhanh!” Cơn tức giận của Lý Kiến Nghiệp vốn không nhỏ, phát tác một phen xuống, thân mình ngồi trên ghế, ngực vẫn không ngừng kịch liệt phập phồng.

Bà Lý ở một bên khuyên can, quay đầu sốt ruột muốn khuyên bảo điều gì đó, đã thấy thần sắc trên mặt con trai hờ hững mà quật cường, bà rất đau lòng lại không đành lòng, trong khoảng thời gian ngắn nghẹn ngào, nói không nên lời dù là nửa chữ.

Không đến một lát, quả thực có người đưa tới một phần văn kiện, Lý Kiến Nghiệp còn chưa kịp mở miệng, Lý Ý liền giãy dụa ngồi dậy, sau khi cầm lấy trên tay hắn ngay cả liếc mắt một cái cũng chưa từng, trực tiếp xé thành hai mảnh.

“Con muốn nghỉ ngơi, ba mẹ đi ra ngoài trước đi.” Hắn uể oải mệt mỏi nằm xuống, ánh mắt nhìn lên trần nhà bình tĩnh không gợn sóng, ngữ khí cũng thế, “Con tuyệt đối sẽ không ly hôn với cô ấy.”

Lý Kiến Nghiệp nhảy dựng lên, “Nghịch tử!”

Lý Ý nhắm hai mắt lại.

Lý Kiến Nghiệp cuối cùng bị khuyên rời đi, trong phòng bệnh đã bị đập thành một mảng bừa bãi. Lý Ý tựa vào đầu giường, ngón tay chậm rãi day xoa huyệt Thái Dương đau đớn không thôi.

Cộc, Cộc, Cộc!

“Đi ra ngoài, ” hắn cũng không ngẩng đầu lên, “Tôi ai cũng không muốn gặp.”

” Cô em vợ xinh đẹp đáng yêu cũng không muốn sao?”

Lý Ý giương mắt, quả nhiên là Phác Ngọc cô công chúa nhà họ Lâm giá lâm.

Trương Phác Ngọc đánh giá căn phòng bừa bộn này cùng với vết thương đầy người Lý Ý, trên mặt cô viết rất rõ mấy chữ” Vui sướng khi người gặp họa”.

“Anh rể ! Anh cũng đừng trách các anh trai em đánh anh, ba em lần này thật sự bị chọc tức rồi, hai ngày nay luôn luôn la lối lên nhất định phải cho gia đình anh biết tay, mẹ em khuyên như thế nào ba cũng không nghe. Mà lúc này a, ba nghe nói anh bị đánh, cơn tức này cũng coi như được xả phần nào, cũng không nhắc lại chuyện đối phó với gia đình anh nữa.”

Lý Ý thở dài, “Trong cái hại cũng có cái lợi, tôi hiểu.”

“Anh hiểu là tốt rồi, ” Trương Phác Ngọc đầy mặt là biểu cảm “Đứa nhỏ này còn rất hiểu chuyện”, “Nhóm anh trai của tụi em đánh anh cũng là vì tốt cho chị em, anh nên cảm tạ bọn họ a!”

Lý Ý khóe miệng run rẩy vài cái, yên lặng, ngón tay càng dùng sức day lên huyệt Thái Dương.

Trương Phác Ngọc cũng mặc kệ hắn, hết nhìn cái này rồi nhìn cái khác.

Lý Ý chờ thêm chút nữa, cô vẫn như cũ dương dương tự đắc, hắn nhẫn nại không được, ho một tiếng, “Em vợ?”

“Gì chứ?” Trương Phác Ngọc nghiêng đầu, coi như cái gì cũng không biết hỏi lại hắn.

“Em không có lời muốn nói?”

“Nói? Ah, có!”

Lý Ý quả nhiên sắc mặt lập tức phấn chấn, Trương Phác Ngọc âm thầm cười trộm, nén cười, ra vẻ nghiêm trang, “Thực xin lỗi a! Năm ngoái thời điểm khiêu vũ em không nên dối gạt anh! Nếu sớm biết rằng anh không định hỏi tội, mà là muốn kết hôn với em, em sẽ nói thật cho anh biết em là Trương Phác Ngọc rồi. Chậc!”

Cô nói xong, biểu cảm tiếc hận lắc đầu.

Lý Ý mặc dù có nội hàm tu dưỡng tốt hơn nữa, nhắc tới chuyện này lại bị nhắc tới lần nữa, cũng nhịn không được đen mặt lại.

Có thể thấy được bộ dáng hắn tức giận, Trương Phác Ngọc càng tỏ ra vui vẻ.

“Em có vẻ cảm thấy rất đáng tiếc?” giọng nam cất lên chưa dứt hẳn, một dáng người đàn ông cao ngất thon dài đã từ ngoài cửa đi tới, đứng ở phía sau Trương Phác Ngọc, cười mỉm chi đưa tay khoát lên trên vai cô.

Trương Phác Ngọc lập tức che miệng lại, mạnh mẽ lắc đầu.

Tần Uẩn hiển nhiên đã quen rồi, nên không so đo với cô. Hắn cùng với Lý Ý hàn huyên vài câu, bỗng nhiên vỗ vai cô vợ bé nhỏ không hiểu chuyện kia, “Như Nếu đã thăm xong bệnh rồi, chúng ta cũng nên rời đi. Nơi này cách sân bay xa, thời gian checking cũng sắp đến, chúng ta sớm một chút xuất phát, để tránh đến trễ.”

“Uhm!” Trương Phác Ngọc chậm rãi gật đầu, nhìn người đàn ông trên giường bệnh trầm mặc đang day ấn huyệt Thái Dương, cố ý kéo dài thanh âm, “Chị gái em hận nhất là người khác đến muộn.”

Lý Ý quả nhiên liền lập tức ngồi bật dậy, “Cô ấy muốn đi đâu? !”

Tần Uẩn tao nhã mỉm cười trầm mặc, Trương Phác Ngọc lại nghiêng đầu, giống như kinh ngạc vạn phần , “Á? Anh không biết?”

Lúc trong radio giọng nói của cô tiếp viên hàng không xin lỗi vang lên, trong lòng Trương Phác Ngôn ngay tức khắc chột dạ, trở lại đại sảnh phòng chờ vừa thấy từng trận lộn xộn kia, chỉ biết bản thân đoán đúng rồi.

Cô cũng không cố sức đi tìm Lý Ý, đi ra ngoài hai bước đứng lại, không bao lâu, vài người lính cần vụ quen mặt liền hoặc xa hoặc gần xông tới, dường như đem cô bao vây ở một vòng người để canh chừng.

Trương Phác Ngôn thở dài. Chờ ngay tại chỗ, chung quanh người đến người đi, các loại thanh âm ồn ào như sóng triều, nhưng cô vẫn có thể rõ ràng phân biệt rõ  tiếng bước chân nặng trĩu mà hỗn độn của anh.

Nhưng Lý Ý còn chưa tới gần cô, trong đại sảnh phòng chờ bay liền vang lên tiếng bước chân của một lớp người khác xông lên —— Trương tư lệnh mang theo các con trai của mình, hùng hổ đi lên tuốt ở đàng trước.

Lần này các anh trai cô đều biết điều, một đám núp ở phía sau, ai cũng không dám tiến lên động thủ với Lý Ý, Trương tư lệnh tự mình nhấc chân, đá hắn quỳ rạp trên mặt đất.

“Thật tiếc tôi ngày xưa như vậy coi trọng cậu! Chuyện ập lên đầu, cư nhiên muốn như vậy mang theo Phác Ngôn bỏ trốn? Một chút trách nhiệm đều không có!” Trương tư lệnh luôn luôn đối với người con rể này so với con trai của chính mình còn vừa lòng hơn vài phần, cơn giận này nổ ra không phải lớn bình thường a.

Trương Phác Ngôn sớm đã buông ra hành lý trong tay, đi qua nâng hắn dậy. Hắn chống bản thân từ trên mặt đất đứng lên, ho không ngớt, ủy khuất vạn phần, “Phác Ngôn. . . . . .” Hắn bắt lấy tay cô, “Sao lại thế này? Không phải là bọn họ muốn đưa em đi Mĩ định cư sao? !”

Hắn nhìn đám người Trương Phác Ngọc phía trong, cô em vợ vừa rồi còn có một mặt thân thiết “Mật báo”, lúc này đang chẳng kiêng nể gì làm mặt quỷ với anh.

Nhất thời, hắn biết bản thân bị lừa. . . . . .

Phác Ngôn trừng mắt nhìn cô em gái và Tần Uẩn đang tay cầm tay xem náo nhiệt, đỡ chồng đứng lên, đang ở trước mặt người cha đang phẫn nộ kia cũng không dễ phát tác, đành phải ghé vào lỗ tai hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Em đi xuống nông thôn mời bà ngoại ông ngoại em lên làm cứu binh! Giấu ba chuyện này! Bây giờ thì tốt rồi!”

Lý Ý nhìn thấy bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của cô, nhìn thấy đối diện là một đám mãnh nam nhà họ Trương đang hung hăng trợn mắt ngó hắn, lại nhìn về phía sau, nhóm thuộc hạ từ lúc thấy hắn bị đạp quỳ xuống đất rất thảm hại thì vừa kinh ngạc vừa kinh hãi giờ vẫn chưa phục hồi tinh thần lại. . . . . . Lý Ý cam chịu nhắm mắt lại, nản lòng áp ở trên người cô.

Trầm tĩnh, nghiêm túc đứng đắn sống nhiều năm như vậy, thể diện tích lũy trước đến nay, hôm nay xem như tất cả đều mất hết rồi.

Nhưng hắn vẫn như cũ ôm chặt lấy cô, mặt dày mày dạn sẽ không buông tay.

“Kéo hắn ra! Đem Phác Ngôn mang về!” Tiếng hô của Trương tư lệnh chấn động toàn bộ đại sảnh.

Nhóm mãnh nam nhà họ Trương đồng loạt xông lên, tách tay tách chân. Bọn thuộc hạ của Lý Ý bên này, tuy rằng cảm thấy thủ trưởng hôm nay thật sự là khiếp nhược quá mức, nhưng uy nghiêm ngày xưa xây dựng vẫn còn, thấy nhà họ Trương động thủ cũng đồng loạt xông lên, một chút cũng không chịu thiệt.

Trong hiện trường hỗn loạn ầm ĩ, hai vợ chồng gắt gao ôm chặt lấy nhau, Phác Ngôn lo lắng vết thương của hắn, lại lo lắng các anh trai của cô nhân cơ hội này hạ độc thủ, ngược lại cô dùng sức ôm còn khít khao hơn hắn, Lý Ý một tay vòng ở trên eo cô, đầu gắt gao chôn vào hõm vai cô, hai chiếc gáy quấn quít lấy nhau.

“Còn nói sẽ không bị Phác Ngọc lừa gạt? ! Anh ngu ngốc này!” Trương Phác Ngôn oán hận gầm nhẹ bên tai người này, “Mặt mũi của em toàn bộ đều bị anh làm mất hết rồi !”

Trong đám người nháo loạn ầm ầm ấy, sau khi mất mặt đến cực hạn, Lý Ý ngược lại chưa bao giờ có được bình tĩnh như thế, “Không sợ, ” hắn gối lên chiếc cổ ấm áp bóng loáng của cô, thích ý mà thoải mái thở dài, “Dù sao của ta cũng đã mất hết rồi.”

“Anh. . . . . .” Trương Phác Ngôn tức giận đến nỗi muốn cắn hắn một ngụm.

Ai biết tâm niệm của cô có thể đạt được, động tác của hắn còn mau hơn cô, chỉ thấy hắn vô cùng thân thiết cọ xát, không phân trần dùng miệng mình che miệng cô lại.463ff76049c85da5e8c5aee9b8463b83_副本

Bên cạnh là đám người đánh nhau lăn qua lăn lại, ai cũng không rảnh bận tâm đối với đôi uyên ương này.

“Phác Ngôn. . . . . .” Lúc răng môi dây dưa hắn đầu hàng mà tha thiết cúi đầu gọi cô, “Anh yêu em.”

Trương Phác Ngôn thở dài một tiếng, rồi sau đó cam tâm tình nguyện nhắm hai mắt lại, yên lặng để tận hưởng nụ hôn nồng nàn. . . . . .

HẾT

One thought on “Nhất Diện: Chương 5

  1. @@! thế là hết rồi à @@ rút cuộc vẫn chưa biết anh gặp chị lần đầu ở đâu chứ @@

Leave a comment