(TS-CĐ) Tỷ tỷ đây mạo nhận công lao của nữ chủ – C27


Chương 27

Edit: Heidi-Nhược Vũ Các

Trên xe ngựa, Bùi Hoa mở ra phong thư, khi đọc được nội dung trong thư, hắn bỗng ngồi ngay ngắn lại.

Thì ra Trịnh thẩm thiết kế cục diện, nương theo chuyện mượn tay Hoàng Khuê thủ tiêu hơn mười vạn lượng, nhưng lại được chia làm ba phần, trong tay hắn một phần, một phần khác ở trên tay Chu Trăn Trăn, một phần cuối cùng ở trên tay Chu Doanh Doanh. Trong thư nói phần ủy thác cho hắn bảo quản kia, bà đã uỷ thác cho tiêu cục vận chuyển tới trong kinh, sau khi hắn hồi kinh tự đi tiếp nhận là được.

Bùi Hoa cho rằng dựa theo bức mật thư lúc trước của Trịnh thẩm, hơn mười vạn lượng bạc kia đều ở trên tay Chu Doanh Doanh của Lục phòng, điều này cũng là nguyên nhân ban đầu hắn có ấn tượng tốt với Chu Doanh Doanh.

Nhưng điều làm cho Bùi Hoa nghi hoặc, trong mấy ngày đại tế Trinh thẩm, hắn có gặp qua Chu Trăn Trăn vài lần. Nhưng biểu hiện của nàng ấy không giống với bộ dáng như là biết việc uỷ thác này, là tâm cơ thâm trầm hay là thực sự đối với khoản bạc bia hoàn toàn không biết gì cả?

Đợi hắn tiếp tục đọc đến cuối bức thư, mới biết khoản bạc muốn uỷ thác cho Chu Trăn Trăn bảo quản kia, giờ khắc này còn đang ở trong tay người đang vạn dặm xa xôi vận chuyển tới, giống y chang cách thức uỷ thác với hắn.

Nói cách khác khoản bạc đó còn chưa tới tay Chu Trăn Trăn, cái này khó trách nàng ấy biểu hiện hoàn toàn không biết gì cả , không giống với Chu Doanh Doanh âm thầm liên hệ hắn, biểu đạt chính mình hoảng hốt khi nhận được sự gửi gắm của Trịnh thẩm, kỳ thực là đang âm thầm muốn biểu đạt làm thân và kết nối quan hệ..

Nhưng lấy tình hình trước mắt đánh giá, Chu Doanh Doanh cũng không biết được trong tay Chu Trăn Trăn nắm khoản bạc đó, căn cứ vào ngôn hành mấy ngày nay của nàng ta đoán được, nàng ta tựa hồ cho rằng hắn nắm khoản lớn, bản thân nàng ta nắm khoản nhỏ?

Hiện tại, cũng không biết Chu Trăn Trăn có biết hay không quan hệ ba bên giữa bọn họ. Bùi Hoa cảm thấy hẳn là không biết, ngay cả việc Trịnh thẩm uỷ thác cho nàng bảo quản khoản bạc kia chắc cũng không biết đâu.

Điều này thật khiến người khác nghi hoặc, Trịnh thẩm làm vậy là do đâu? Nhìn cục diện từ đầu đến giờ, kế hoạch của Trịnh thẩm đến về sau có thay đổi, dựa theo kế hoạch lúc trước, Chu Doanh Doanh một mình bảo quản, hắn chỉ làm người giám sát, bảo đảm hai huynh muội Chu Đãng sau khi lớn lên có thể thuận lợi nhận được chuyển giao.

Không biết vì nguyên nhân gì mà làm cho Trịnh Thẩm thay đổi một phần của kế hoạch, Chu Trăn Trăn hẳn là người bảo quản sau này được thêm vào.

Nói cách khác, Trịnh thẩm không hoàn toàn yên tâm với hai người họ ư? Không, hắn nếu đã nhận được bức thư tín này thì có thể loại trừ được điểm nghi ngờ ấy rồi. Thì phải là sự tín nhiệm của Trịnh thẩm đối với Chu Doanh Doanh cũng không hoàn hảo như lúc đầu hắn nghĩ? Ít nhất Chu Trăn Trăn giống như Chu Doanh Doanh, đều chiếm được sự tín nhiệm của Trịnh thẩm giống nhau. Hơn nữa Trịnh thẩm đem vài chưởng quầy tâm phúc đều giao cho Chu Doanh Doanh, tựa hồ đối với nàng ta càng tín nhiệm thêm một ít?

Lại nghĩ đến bối cảnh trong nhà hai nàng ấy, Chu Trăn Trăn không thiếu bạc, ngoại tổ gia là hào phú bậc nhất, mẫu thân Lý thị lúc lìa đời cũng để lại cho mấy tỷ đệ không ít tiền bạc. Trong nhà Chu Doanh Doanh tiền bạc hẳn là khó khăn. Tạ thị mặc dù xuất thân đại tộc, lại không phú quý: Chu Dung là quan ngũ phẩm kinh thành, nhận được hiếu kính không nhiều lắm, cũng chưa bao giờ đảm nhiệm qua chức quan địa phương, cũng chưa được cơ hội được phú hào o bế, tiền bạc hẳn là thiếu.

Cứ đặt lên so sánh, Bùi Hoa có thể lý giải Trịnh thẩm thấy ai yên tâm hơn.

Lúc này Chu Trăn Trăn cũng không biết sự an bài của Trịnh thị, nàng còn tưởng rằng khoản bạc lớn đó giống kiếp trước đều giao cho Chu Doanh Doanh bảo quản rồi.

Nhưng kiếp này cùng kiếp trước vẫn có chỗ không giống, ít nhất Chu Đãng không chết, nhưng lại đi kinh thành trước.

Bởi vì Chu Đãng còn sống, đám người Bùi Hoa nhất định sẽ nhìn chằm chặp khoản bạc lớn đó để sau này chi tiêu cho hai huynh muội kia, mà không phải giống kiếp trước, Chu Đãng chết rồi, Chu Tú Tú lớn lên xuất giá, Chu Doanh Doanh chỉ tượng trưng xuất ra mấy vạn lượng bạc…

Chuyện xấu của Lục phòng không giấu giếm được các đương gia tại Chu gia phường, dù sao bỗng chốc bị úng nước bảy tám phần sản nghiệp, còn có chuyện tộc nghị xảy ra nữa.

Nhưng trong dòng tộc Chu thị, người biết được nội tình càng đặt nhiều chú ý lên điểm nhấn Tông phòng đại lão gia cho Mạc lão An Nhân ăn viên đan dược kia. Dù sao chuyện sản nghiệp của Trịnh thị, hơn phân nửa tiện nghi ngoại nhân, cũng không thể đòi lại. Nhưng ba chỗ bị người trong tộc nuốt thì phải nhổ ra là chắc rồi.

Chu Lan khi nhận được tin tức, liền hoả tốc đi đến Huyên Bắc đường, “Nương, hiện tại ngũ thúc bọn họ đều nói viên đan dược cho Mạc lão An Nhân dùng là do Trăn Trăn đưa”

“Ngươi nói là sự thực?”

“Nương, ngài không biết viên đan dược đó hữu dụng bậc nào, lúc ấy bà ta đều đã hôn mê sâu rồi, lão đại phu đều nói lần này khó nói, cho dù ăn xong thuốc ông ấy kê đơn, hơn phân nửa cũng chỉ có thể cứu mạng, di chứng khác sợ là không có biện pháp tránh. Căn bệnh đó chúng ta đã nghe qua rồi, bệnh nhân một khi bị té xỉu, có thể tỉnh lại, cơ bản đều là phải nằm trên giường trôi qua nửa đời sau. Nhưng khi ăn được viên đan dược đó, Mạc lão An Nhân không bao lâu liền tỉnh lại, cả người còn có thể chậm rãi ngồi dậy, nói chuyện tuy không lưu loát, nhưng vẫn đi lại được. Nương, đây là một viên đan dược thần kỳ cỡ nào a, ngay cả lão đại phu Hồi Xuân đường đều nói đó là một viên dược cực phẩm.” Chu Lan nói một hơi thật dài, mỗi câu mỗi chữ đều cắn chặt viên đan dược kia.

Theo lời của nàng ta, Hà lão An Nhân trong mắt dần dần nở rộ hào quang, “Quả thực thần kỳ như thế?”

Chu Lan gật đầu ngay, “Nương, ngài nói Trăn Trăn lấy viên dược đó từ đâu? Trên tay còn bao nhiêu?” Nàng ta đi qua đi lại đi qua trái đi qua phải lại tự nói, cũng không cần người khác trả lời, “Ta cảm thấy, viên dược đó phỏng chừng chính là vật áp đáy hòm của Lý thị, đây là của Tứ phòng chúng ta a, bị Trăn Trăn đứa phá sản này nói đưa liền đưa ra ngoài. Cũng không biết chỗ Lý thị loại dược như vậy còn bao nhiêu, nương, không bằng gọi Nhị ca tới hỏi một chút?”

Chu Lan đề nghị tìm Nhị ca nàng ta tới hỏi mà không phải Chu Trăn Trăn, chủ yếu là Chu Trăn Trăn nhanh mồm nhanh miệng, hễ nói ra câu nào là độc miệng câu đó, nhắm thẳng lòng người mà chọc ngoáy, Chu Lan không thừa nhận từ trong đáy lòng nàng ta e sợ nàng, chính là cảm thấy không muốn giao tiếp.

Hà lão An Nhân trong lòng dâng lên ham muốn, người già đi, với chuyện đó sẽ rất khó kháng cự, đặc biệt là những viên dược tốt, gặp là luôn muốn tích chút phòng thân.

Vì thế bà ta nhẹ nhàng gật đầu.

Chu Tiên vừa đến, Chu Lan liền vội vã mở miệng, “Nhị ca, viên đan dược cửu tỉnh Mạc lão An Nhân là Trăn Trăn đưa ra?”

Chu Tiên nhìn bộ dạng Chu Lan gấp gáp, ông ngừng lại một chút, mới nói, “Không biết, Tông phòng bên kia chưa nói.” Nhung nghĩ đến vừa rồi Tam bá Ngũ thúc đều nói bóng nói gió hỏi thăm, ông nghĩ việc này tám chín phần là thật.

Thời điểm về đến sân viện ông còn cố ý đi Kiêm Gia quán, nhưng Trăn Trăn lại chưa về.

“Thuốc này à, hơn phân nửa là vật áp đáy hòm của Nhị tẩu, huynh thật không biết?”

Khi Chu Lan hỏi ra lời này cũng không ngẫm lại, nếu Nhị ca nàng ta thật sự là cái loại nam nhân cứ nhìn chằm chằm sản nghiệp đồ cưới của phu nhân, tựa như Chu Hoằng, vậy chuyện Lý thị cho mượn ba vạn lượng bạc đã sớm bị phát hiện.

Chu Tiên lắc đầu, “Không có nghe nói.”

Chu Lan nói khá hung hăng, “Lý thị cũng thật là bất hiếu, đan dược tốt thế nhưng một viên cũng chưa đem hiếu kính nương.”

“Được rồi, ngươi bớt tranh cãi, Lý thị đều đi đã bao nhiêu năm rồi, thực sự có viên dược nào thì cũng hỏng mất rồi đúng không?” Chu Tiên tức giận nói, cảm giác ông đối với người đại muội Chu Lan này gần đây luôn tệ hại. Hơn nữa ông cứ nghĩ đến lúc trước nữ nhi hiếu kính ông cái chụp mắt thư giãn, thuốc này có phải vật áp đáy hòm của Lý thị hay không còn chưa nhất định đâu.

Chu Lan không phục than thở, “Mới không đâu, dược tốt chân chính tồn tại mười năm tám năm đều không thành vấn đề, huống chi chỉ là ngắn ngủi ba năm năm? Huynh xem Mạc lão An Nhân ăn vào không hư!”

Chu Tiên không kiên nhẫn nói chuyện với nàng ta, chuyển qua hỏi Hà lão An Nhân, “Nương, ngài kêu con lại đây là có chuyện gì?”

Chu Lan cướp lời, “Nhị ca, nói nhiều như vậy, huynh còn không hiểu à? Nương chúng ta lớn tuổi như vậy, nếu có thể có mấy viên dược đó phòng thân, phận làm tử nữ như chúng cũng có thể yên tâm không phải sao?”

Chu Tiên đã hiểu, “Các người muốn đan dược kia?”

Chu Lan hỏi lại Nhị ca nàng ta, “Cái gì gọi là chúng ta muốn, đây chẳng lẽ không phải là hiếu tâm của huynh sao?”

“Vấn đề là trên tay ta cũng không có a.” Chu Tiên phiền chán sự đương nhiên của nàng ta, nếu ông có, khẳng định sẽ hiếu kính lão nương.

Chu Lan một mực chắc chắn, “Trong tay Lý thị, hoặc là trong tay Trăn Trăn nhất định có.”

Chu Tiên suy nghĩ, đề nghị, “Vậy nương, nếu viên dược đó thật sự là Trăn Trăn đưa đi ra ngoài, chờ con hỏi con bé đã?”

“Đây cần gì phải hỏi, Trăn Trăn nha đầu kia nếu thực hiếu thuận, thật có lòng mà nói, đã sớm đem đan dược hiến lên đây. Luôn luôn đều không động tĩnh, sợ trong mắt thực sự không có tổ mẫu con bé đi. Theo ý kiến của ta, loại đan dược trân quý bậc đó thì không nên đặt ở trên tay nó, ta nên trực tiếp lấy đưa nương bảo quản.”

Chu Tiên không chịu nổi cách nói chuyện âm dương quái khí đó liền trừng mắt với nàng ta, “Ngươi muốn không hỏi tự lấy sao? Không hỏi tự lấy coi là trộm! Chu Lan, mấy năm nay ngươi đã có chuyện gì xảy ra? Sau khi gả đến Thái gia liền thành bộ dáng này sao? Trộm đến cả trên người chất nữa rồi?”

Nói xong hắn không đợi Chu Lan biện giải, chuyển hướng qua Hà lão An Nhân, “Nương, ngài chỉ sợ không biết, ở thời kì Trịnh thị tấn lễ, Mạc lão An Nhân liền từng sai người lục soát đông sương phòng lúc sinh tiền của Trịnh thị, tộc trưởng lão nhân gia biết chuyện, đối với hành vi đó rất phản cảm. Hôm nay khi xử lý chuyện Lục phòng, nguyên nhân việc này xét đến cùng vẫn là ở trên người Mạc lão An Nhân. Nương, ngài hiện tại muốn noi theo hành vi của Mạc lão An Nhân sao? Ngài nếu không sợ lửa giận của tộc trưởng, thì cứ làm theo tính tình xằng bậy của Chu Lan đi!”

Chu Tiên nói lời này làm cho Hà lão An Nhân chau mày.

Ông nhìn mẫu thân, “Nương, ngài sẽ không cho rằng mọi chuyện liền dừng lại ở đây chứ, Mạc lão An Nhân sẽ không hề gánh lấy hậu quả gì ư?” Chu Tiên đã biết chuyện Mạc lão An Nhân bị đưa đi từ đường là chuyện không thể thay đổi.

Hà lão An Nhân giật mình, đúng vậy, phát sinh chuyện lớn như vậy, với sự hiểu biết của bà với Tông phòng bên kia, thì đừng mong một chút xử phạt cũng không có.

“Nhị ca, nhìn ngươi nói đi, Mạc lão An Nhân đã làm ra chuyện lớn bậc này, cũng không nhận phải sự trừng phạt nào a, bà ta bị té xỉu, bao nhiêu người đều vì cứu bà ta mà bôn tẩu đó thôi.”

Chu Lan còn đang châm ngòi, Chu Tiên phiền giận, “Ngươi câm miệng cho ta! Chu Lan, ngươi về nhà mẹ đẻ ở cũng đủ lâu rồi, nếu không có việc gì liền nhanh chóng trở về Thái gia đi!”

“Nhị ca!” Chu Lan thét chói tai, Chu Tiên cứ như vậy nói trắng ra khiến nàng ta không chịu nổi.

Chu Tiên nhìn nương còn đang nhíu mày suy xét, vì thế đứng lên, trước khi đi chỉ để lại một câu, “Nương, kỳ thực với thân thể của người hiện tại sẽ không cần gấp, Trăn Trăn trong tay nếu thực sự có dược tốt như thế, ngày nào đó ngài lâm bệnh, con bé sao có thể không cứu ngài?”

“Nương, trong mắt Nhị ca thực sự càng ngày càng không có ngài.”

Hà lão An Nhân khẽ cau mày, “Lan a, lời vừa rồi không cần nói lại nữa, trong lòng ta đều biết.”

“Được rồi.”

Chu Lan bất mãn im miệng. Nàng ta hoàn toàn không nghĩ tới, trước một ngày nàng ta còn đang tính kế viên đan dược trong tay Chu Trăn Trăn, đảo mắt một cái, lửa của Lục phòng lại lan tới trên người nàng ta ngay.

——-

Ở trong viện Tạ thị, Tạ thị dựa ngồi ở trên ghế nằm, tùy ý để hai ba thị nữ đấm lưng bóp chân cho bà ta. Trận đạị tế của Trịnh thị này, nhân thủ Lục phòng không đủ, bà ta phải quản gia lo liệu, cũng rất bận rộn, thật mệt mỏi.

Bà ta về sớm hơn nữ nhi Chu Doanh Doanh một bước, khi Chu Doanh Doanh về tới, trong mắt Tạ thị âm thầm lóe ra ánh sáng, vẫy tay cho hạ nhân lui xuống.

Đảo mắt, trong phòng liền chỉ còn lại hai mẫu nữ các nàng.

“Thế nào?”

Chu Doanh Doanh tự nhiên biết nương nàng ta hỏi gì, bèn nói, “Hoằng đại thẩm tử uỷ thác nữ nhi thay Chu Đãng huynh muội bảo quản năm vạn lượng bạc…”

Tạ thị cầm lấy khăn tay hung hăng dùng một chút lực, trên mặt tươi cười dần dần biến mất.

Chu Doanh Doanh cúi đầu tự rót cho mình một ly trà, nhẹ nhàng thổi, đối với việc mẫu thân thất lễ chỉ làm như không biết, trong lòng lại không khỏi thở dài.

“Chỉ có năm vạn lượng bạc, Trịnh thị này tại sao lại tín nhiệm một kẻ ngoại nhân như Bùi Hoa hơn ngươi nhiều a.” Tạ thị hình như có chút ai oán.

“Mẫu thân, nói cẩn thận.”

“Năm vạn lượng này lưu lại một vạn sử dụng lúc cấp bách, bốn vạn đưa tới trong kinh cho phụ thân ngươi, nên chuẩn bị vì chuyện cuối năm kinh sát, chuyện chuẩn bị này cũng lãng phí không ít, nhưng nếu có thể thành công được điều tới nơi giàu có và đông đúc làm chức quan phụ mẫu, cũng coi như đáng giá.” Tạ thị nói rành mạch cách xử lý và nơi dùng cho năm vạn lượng bạc kia.

Chu Doanh Doanh đè lại tay Tạ thị, “Nương, hiện tại không nên động vào khoản bạc này.”

Tạ thị cho rằng nữ nhi lo lắng, “Đây có cái gì, cách huynh muội Chu Đãng trưởng thành còn vài năm nữa, khoản bạc này chúng ta cứ dùng trước đã.”

“Nương, không cần vì lợi nhỏ tổn thất lớn. Cứ nhìn hai phụ tử Bùi Hoa áy náy với Hoằng đại thẩm tử mà xem, bọn họ nhất định sẽ phi thường lưu ý động tĩnh nhà chúng ta, để ngừa chúng ta tham ô khoản bạc này. Nhà chúng ta là tình huống gì, đối phương cũng hiểu được. Chúng ta ở Lư Giang vẫn tốt một chút, phụ thân ở kinh thành, bọn họ hẳn không coi vào mắt. Nếu nhà chúng ta bỗng chốc xuất ra được nhiều bạc để chuẩn bị, bọn họ nhất định có thể phát giác có chỗ không ổn. Hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.”

Tạ thị bị lời nói này khiến lòng run cầm cập, tham ô chính là tham ô, người khác cũng mặc kệ ngươi sau này có phải hay không. Đối lập với trượng phu, phụ tử Bùi Hoa thuộc quyền cao chức trọng. Bọn họ muốn phủng một người thượng vị có lẽ rất khó, muốn đạp một người lại là chuyện rất dễ dàng.

“Nương, người nói hôm nay Lục đường tỷ đưa ra cho Mạc lão An Nhân viên dược, có khả năng là của Nhị thẩm lúc sinh tiền hay không?”

Chu Doanh Doanh biết nương nàng ta đã nghe vào tai lời khuyên, liền dời đi đề tài, đây là hiếu tâm của phận nữ nhi, không đành lòng khiến mẫu thân khó xuống đài.

Tạ thị nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, “Lý thị lúc sinh tiền, chưa từng nghe nàng ta nói qua, cũng chưa từng nhìn thấy.”

Chu Doanh Doanh đứng lên, nàng vừa rồi cứ suy nghĩ mãi về vấn đề này, vậy viên đan dược đó thật là của Lý thị hoặc Lý gia đưa sao?

Ở cùng trong một phủ, Kiêm Gia quán đưa vào không ít dược liệu cùng công cụ chế dược là không có khả năng hoàn toàn giấu diếm được cơ sở ngầm của nàng ta. Nàng đột nhiên nghĩ đến một khả năng, viên dược đó liệu có phải trong viện đường tỷ nàng ta chế ra hay không? Đây có khả năng sao?

Người điều chế dược, Chu Doanh Doanh không cho rằng đó là Chu Trăn Trăn, nàng ta chỉ cảm thấy trong đám thủ hạ của đường tỷ có nhân tài chế dược.

“Mẫu thân, ta đi về trước.” Nàng cảm thấy việc này tốt nhất vẫn nên tra rõ sẽ tốt hơn.

Chu Doanh Doanh đi rồi, Tạ thị còn đang suy nghĩ về chuyện tiền bác, bà ta vẫn cảm thấy, nếu có thể chuẩn bị tốt, khiến trượng phu được điều đến làm quan phụ mẫu ở vùng đất Giang Nam giàu có và đông đúc, vậy bà ta liền mang theo tiểu nữ nhi cùng nhau theo hắn đi nhậm chức, vậy thì không cần ở lại Lư Giang.

Tạ thị thở dài, một đống bạc a, bà ta nên đi chỗ nào đào về đây?

Tiểu nhị phòng nhưng thật ra có bó lớn bạc. Phiên xử giữa Chu Lan cùng tiểu nhị phòng tuy rằng bí mật, nhưng bà ta cũng không phải không biết, chỉ là giả câm vờ điếc thôi. Dù sao bà bà đã nhúng tay vào, bà ta cũng không thể lại dây dưa ăn phần, như vậy tướng ăn quá khó coi, để cho Nhị thúc Chu Tiên nghĩ như thế nào? Nếu việc này về sau lại để ngoại nhân biết được mà nói ra nói vô cũng không dễ nhìn.

Còn nữa, với tình tính của bà bà, khẳng định sẽ không khiến bọn họ chịu thiệt, cho nên Tạ thị mừng rỡ không dính vào.

Nhưng việc này kéo dài đến bây giờ, bạc vẫn không thấy, ngẫm lại Lục phòng chuyện đó, trong lòng bà ta tự dưng có một tầng bóng ma, rốt cuộc cảm thấy chuyện Chu Lan mưu tính sẽ không thuận lợi thế đâu.

Hôm sau, tin tức Mạc lão An Nhân bị âm thầm đưa đến từ đường mơ hồ được truyền khắp Chu gia phường.

Nhất sáng tinh mơ, Chu Lan vô cùng lo lắng tới hỏi nương nàng ta, khi nào giúp giải quyết chuyện ba vạn lượng bạc kia, việc này bản nhân Chu Trăn Trăn cũng đáp ứng vì không để phụ thân con bé khó xử, vì thế còn bé không cần. Hiện tại còn thiếu bước thu phục Lý Tấn bên kia, cầm lại bằng chứng ước định. Nàng ta hiện tại muốn mời nương nàng ta ra mặt, khiến Nhị ca nàng ta và Chu Trăn Trăn cùng nhau lập văn thư làm bằng chứng.

“Nương, ngài chừng nào thì giúp ta giải quyết chuyện ba vạn lượng bạc kia?” Chủ yếu là tối hôm qua nàng ta nhận được trượng phu gửi tới thư nhà, thúc giục nàng ta trở về thương lượng việc hôn nhân của nhị nhi tử.

Hà lão An Nhân vừa nghe được tin tức kia, đang kinh hồn bất định, “Mạc thị bị đưa đi từ đường.”

Nghe tin tức, Chu Lan lắp bắp kinh hãi.

Một hồi lâu, Chu Lan mới nuốt nước miếng nói, “Nương, Lục phòng Mạc lão An Nhân thực bị đưa đi từ đường?”

“Đúng.” Trong mắt Hà lão An Nhân vẫn còn lại một tia hoảng hốt, Tông phòng quả nhiên ra tay.

Đây là lần thứ hai Mạc thị bị đưa tới từ đường, nhất định sẽ bị ghi lại ở trên gia phả, con cháu hậu bối ai cũng sẽ biết, nét mặt già nua đều mất hết, thật quá mức xấu hổ đến mức muốn giết người. Cho dù ngày nào đó Chu Hoằng có thể đón bà ta trở về, ngày sau đều phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, để tránh lại đi sai bước nhầm, thật quá thê lương.

Trong lúc nhất thời bà ta đối với việc Chu Lan đề nghị, Hà lão An Nhân khó tránh khỏi có loại cảm giác hết hồn.

“Đúng vậy, cho nên chuyện đó ngươi không thể gấp.”

“Nương, ta sao có thể không gấp?”

Vì thế Chu Lan đem chuyện Dương gia sắp phái người đi đến Thái gia sơ nghị việc hôn nhân nói với nương nàng ta. Việc này không giải quyết, Thái gia thực không tốt nghị thân với Dương gia. Nàng ta hiểu ý tứ của trượng phu gởi thư tới muốn gì, tuy rằng hắn ở trên thư tín một chữ cũng không nói tới ba vạn lượng bạc kia, nhưng nàng ta hiểu ý của trượng phu, trước khi về, việc này cần phải giải quyết xong.

Hà lão An Nhân nhíu mày, trầm ngâm không nói.

Cuối cùng, Hà lão An Nhân thở dài nói, “Nếu không được, thì người vẫn nên trả lại ba vạn lượng bạc kia đi.”

“Nương? !” Chu Lan kinh ngạc, thở hổn hển, “Ngay cả nương cũng không giúp nữ nhi sao?”

“Trăn Trăn con nha đầu kia không thể ép.” Trăn Trăn bởi vì viên đan dược cứu sống Mạc thị kia đã khiến các phòng để mắt, Trăn Trăn nha đầu kia không nháo lên thì tốt, hễ nháo lên một cái kết quả của bọn họ sẽ không tốt lành gì.

Dùng lời của Chu Trăn Trăn mà nói, trên sự việc này Chu Lan bị nhiều thứ cản tay cản chân mà còn muốn chiếm hết tiện nghi ư? Nếu nàng là Chu Lan, cười híp mắt mau chóng kết liễu sự tình này đi. Nói đi nói lại qủa thật quá tham lam.

Đến lúc này, Hà lão An Nhân khó có được thanh tỉnh, chuyện Mạc lão An Nhân bị đưa đi từ đường, đối với bà ta mà nói như kiểu gõ sơn chấn hổ hoặc là giết gà dọa khỉ, làm cho bà ta căng thẳng thần kinh.

Tại ngay lúc này, tộc trưởng kiên quyết sẽ không cho phép bất cứ một chuyện gì phát sinh tiếp tục bôi đen dòng tộc Chu thị. Ai muốn phạm vào, chính là đang khiêu khích quyền uy dòng họ, tộc trưởng nhất định sẽ không bỏ qua cho người kia.

Gả đến Chu gia nhiều năm, chút nhãn lực ấy bà ta vẫn phải có.

Trong lòng Hà lão An Nhân rất rõ ràng, bởi vì chuyện nhi tức phụ Lý thị lúc trước, bà ta ở trong mắt tộc trưởng chính là một cái Mạc thị thứ hai a.

Chuyện ba vạn lượng bạc của Chu Lan tại ngay lúc này thật sự quá nhạy cảm, đến lúc này, bà ta không muốn bởi vì giúp nữ nhi mà khiến bản thân rơi xuống, trở thành mối phiền toái cho nhi tử bà ta. Cho dù chỉ bị Tông phòng tộc trưởng phê bình thôi, thì mặt mũi cũng mất sạch.

Nghe nói thế, tâm Chu Lan ảm đạm.

Hà lão An Nhân khuyên nàng ta suy nghĩ thoáng chút, “Mấy năm nay, Thái gia các ngươi dựa vào ba vạn lượng này để vượt qua cửa ải khó khăn, còn buôn bán lời không ít tiền, cũng coi như chiếm tiện nghi rồi.” Nếu ba vạn lượng này là mượn của người khác, chỉ tính vài năm lợi tức, đều không ít, bằng không thì phải nợ nhân tình.

Chu Lan ngã ngồi xuống một bên, im lặng không nói. Tại sao có thể như vậy, nàng ta không rõ, tình thế cực tốt thế nào trong nháy mắt liền thành cái dạng này?

Hà lão An Nhân biết nữ nhi không cam lòng, kỳ thực bà ta cũng đâu cam tâm, chính là tình thế đã rồi, đây không phải sự tình mà Tứ phòng bọn họ có thể dốc sức giải quyết. Nếu nữ nhi có thể đợi qua trận gió đầu này thì còn cơ hội, cố tình phải bức thiết muốn giải quyết ngay.

Leave a comment