(TS-CĐ) Tỷ tỷ đây mạo nhận công lao của nữ chủ – C17


Chương 17

Edit: Heidi-Nhược Vũ Các

Đến huyện học, ở chỗ người gác cổng, Chu Trăn Trăn báo lên thân phận nói là muội muội của Chu Thần có mang đồ tới cho hắn, rất nhanh đã được cho vào.

Tung Dương huyện học là huyện học nổi danh ở Lư Giang, chiếm diện tích khá rộng lớn, vị trí địa lí ưu việt và có lịch sử lâu đời giống với câu sống lâu lên lão làng, nơi đây dù là núi giả hồ nước đình đài đều có, cho dù ngày nắng nóng đi trên con đường bên trong huyện học cũng có gió mát thổi phe phẩy.

Tung Dương huyện học dựa vào tàng thư lâu nổi tiếng xa gần, sách trong tàng thư lâu ban đầu đều do các đời Sơn Trưởng thu thập, hoặc từ người khác quyên tặng, hoặc là huyện học tự bỏ bạc ra mua, tóm lại lai lịch nhiều vô số, nhưng cũng hiệu quả cực tốt, nếu không thì sao nức tiếng xa gần, luôn được ngợi khen là một huyện học có tàng thư lâu cất chứa nhiều sách nhất tại An Khánh. Thậm chí có rất nhiều học giả mộ danh mà đến, chỉ vì muốn được xem sách trong tàng thư lâu mà thôi.

Tung Dương huyện học dựa theo trình độ học vấn sâu cạn của học sinh để chia làm bốn cấp bậc: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi cấp bậc lại chia làm ba ban: Giáp, Ất, Bính.

Chu Thần học ở Thiên cấp Giáp ban, Chu Trăn Trăn không đi tìm, mà là chọn một cái đình gần hồ ngồi chờ, để gã sai vặt đi mời đến.

Chu Trăn Trăn không chú ý tới, bên ngoài toà đình nàng đang ngồi, cách một con đường còn có một ngọn núi giả, cũng có một tòa đình khác nửa ẩn nửa hiện, nhưng nàng ngồi tại góc chết của đình nên không thể quan sát được bên đó.

Tòa đình trên ngọn núi giả kia vị trí cao, cảnh sắc đẹp, có thể đem cảnh sắc chung quanh thu hết vào đáy mắt, đương nhiên cũng bao gồm cả chỗ hồ đình Chu Trăn Trăn đang ngồi kia.

Ta thấy được ngươi, ngươi nhìn không thấy ta, chính là như vậy không công bằng.

Nơi này yên tĩnh, toà đình trên núi giả sớm đã có người lặng yên chiếm lĩnh để đọc sách.

Nghe được động tĩnh, A Dự thò đầu ra nhìn, phát hiện người bên trong hồ đình chính là người có duyên gặp gỡ hai lần, hắn nhất thời vui vẻ lên rồi quay đầu lại đang muốn chia sẻ tin tức này cùng chủ tử, lại phát hiện chủ tử đang tập trung tinh thần đọc sách, hắn liền không dám quấy rầy, bèn vội vã nuốt xuống lời muốn nói.

Chu Trăn Trăn không đợi bao lâu, Chu Thần liền đến .

“Thất ca ——” Chu Trăn Trăn vui vẻ đứng lên.

“Chuyện gì cao hứng như vậy?” Chu Trăn Trăn đột nhiên tìm đến hắn, hắn cứ ngỡ đã có chuyện xảy ra, nên tự nhiên không thiếu được phải hỏi gã sai vặt một phen, nhưng gã sai vặt chỉ nói là chuyện tốt, sau đó thì giả bộ thần bí, chỉ nói để Chu cô nương chính miệng nói cho hắn nghe. Tra hỏi mãi, gã sai vặt liền xin khoan dung, tò mò muốn chết.

“Vừa rồi Phùng nãi ma cùng nữ nhi bà ta bị phụ thân ta đánh gãy chân bán đi rồi.” trên mặt Chu Trăn Trăn nhiễm đầy ý cười.

“Vậy thì thật sự quá tốt rồi.” Chu Thần cũng cao hứng theo, hai ngày trước hắn biết nhị thúc trở về rồi thì đã mơ hồ đoán được nàng sẽ nhanh chóng ra tay thôi.

“Các nàng ta lại làm ra cái gì?” Đường muội hắn muốn động thủ là một chuyện, nhưng ít ra cũng phải có cơ hội để phát tác, đúng không? Chu Thần có chút tò mò, hắn biết lấy thân phận của Chu Trăn Trăn, xử lý việc này sẽ bị bó tay bó chân, có rất nhiều chỗ không tiện.

“Còn không phải các nàng tự mình lao đầu vào chỗ chết…” Chu Trăn Trăn kể hết ra chân tướng sự tình một lần, đương nhiên chuyện nàng cố ý thiết kế, thì không cần phải nói đâu nhỉ?

Chu Thần cũng giống Tạ thị, đều cảm thán Chu Trăn Trăn có vận khí tốt, hắn không ngờ sự tình lại tiến triển viên mãn như thế, ít nhất bề ngoài, Chu Trăn Trăn không có chính diện chống lại tổ mẫu, đây là kết quả tốt nhất.

“Vậy thật đúng là khéo, làm không tệ, vận khí cũng tốt.”

Sau núi giả người nào đó không nhịn được khóe miệng hơi cong, không tiếng động mà cười, trên thế giới nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, nhiều chính là điều này nhìn như tùy ý dụng tâm lương khổ.

“Đúng rồi, ngày đó muội cùng biểu tỷ muội ở Văn Hội lâu vì sao lại phát sinh tranh chấp?”

Ngày đó hắn đã muốn hỏi, nhưng về sau nàng xin hắn hỗ trợ điều tra một nhà Phùng nãi ma liền quên mất, về sau lấy được chứng cớ đi tìm nàng thì bị chọc tức quên luôn, hiện tại mới nghĩ tới.

Phần trước các nàng đối thoại không nghe được, bọn họ chỉ nghe được nửa đoạn sau, nghe mà như lọt trong sương mù, không hiểu lắm, nghe như là Thái Đồng đang tận tình khuyên nhủ Chu Trăn Trăn rằng đường muội và Thái Cẩn không thích hợp. Cái này rất kỳ quái, nếu Thái gia cùng Chu gia nghị thân, cảm thấy không thích hợp thì trực tiếp cự tuyệt là được, nhưng biểu hiện của Thái Đồng thập phần để ý thái độ của Chu Trăn Trăn, như là bị Chu Trăn Trăn nắm bóp được nhược điểm nào đó vậy.

Mặt sau bọn họ nghe lén được một đoạn hắn cũng biết, nghe như là nương muội ấy cùng đại cô Chu Lan đã có ước định nào đó trên hôn sự của nàng và Thái Cẩn.

“Huynh nói chuyện đó a, là nương muội lúc sinh tiền cùng đại cô Chu Lan từng có một cái ước định, hoặc có thể nói là một giao dịch mới thoả đáng hơn, đại cô muội không muốn tuân thủ ước định, cho nên kêu biểu tỷ muội đến đàm phán với muội.”

Chu Thần như có đăm chiêu, “Vậy suy nghĩ của muội thì sao?” Mặc kệ bên trong ước định là cái gì, Thái Cẩn rất ưu tú, nếu muội ấy cùng Thái Cẩn thật có thể kết thân mà nói cũng không tệ.

Chu Trăn Trăn hỏi lại, “Ý nghĩ của muội quan trọng sao?”

Chu Thần nghĩ đến ngày đó ở Văn Hội lâu, đường muội quả thật đã biểu lộ ý nghĩ của chính mình, nhưng suy nghĩ của muội ấy rõ ràng không đồng nhất với Chu Lan đại cô.

Nghĩ đến điều này, hắn không khỏi nhíu mày.

Aiz, Thất ca nàng chính là mệnh lao lực trời sinh, vừa kết liễu Phùng nãi ma bọn chúng, giờ lại lo lắng tiếp. Chu Trăn Trăn vội vàng nói, “Thất ca, đừng quên chúng ta phía trên còn có trưởng bối, việc này nha, chúng ta cũng đừng lo lắng. Hiện tại, mau đến nhìn xem muội đưa cái gì đến này.”

Nàng mở hộp ra, “Mau nhìn, đây là muội tự tay làm tạ lễ, huynh xem có thích hay không?”

Chu Thần giơ tay xoa đầu nàng, cười nói, “Khách khí rồi đó?”

Chu Trăn Trăn không quản bàn tay to đặt trên đầu nàng, giơ tay lấy ra một cái chụp mắt thư giãn, “Đây là muội tự chế cái chụp mắt, có thể thư giãn làm giảm mệt mỏi ở mắt, huynh nếu dùng mắt quá độ, thời điểm cảm giác thấy ánh mắt khô ngứa mệt nhọc thì đội nó lên…”

Nàng quan sát thấy hai mắt hắn ửng đỏ, nhìn kỹ còn có một hai sợi tơ máu, bèn thốt ngay, “Thất ca, huynh ngồi xổm xuống nhanh, sau đó nhắm mắt lại, đội lên thử đi.”

Chu Thần nghe lời ngồi xổm xuống, nội tâm lại không ôm hy vọng gì với nó, chỉ định chơi cùng đường muội thôi.

Chu Trăn Trăn đội cho hắn xong, dìu hắn dựa vào cây cột đình nghỉ ngơi một chút.

Một khắc sau, Chu Trăn Trăn hỏi hắn, “Thất ca, cảm giác thế nào?”

“Rất tốt .” Như mơ hồ phát giác trong dược hương còn có tác dụng nâng cao tinh thần tỉnh não? Dù sao sau một khắc, hắn thấy cảm giác nhức mỏi cay mắt do đọc sách lâu đã không còn.

“Đây thật do muội làm?” Chu Thần kinh ngạc mà hỏi.

Chu Trăn Trăn kiêu ngạo gật đầu, “Đây còn có thể giả sao?”

Chu Thần cười, “Không thể tưởng được muội còn có tay nghề này.”

Chu Trăn Trăn liếc hắn một cái, lời này nói như kiểu nàng không học vấn không nghề nghiệp vậy, khụ, dù cho trước kia nàng đúng thật là thế.

Chu Thần nghĩ nói, “Ta đây dùng hết lại tìm muội lấy hả?”

Chu Trăn Trăn hào sảng vung tay lên, “Được, về sau cái chụp mắt của huynh muội bao hết.”

Thấy nàng chỉ tay vẽ một cái vòng lớn, giống như đang nói, hồ cá này ta thầu hết, Chu Thần rất muốn cười, “Vậy Thất ca trước hết cám ơn muội.”

Chu Thần tối nay còn có khóa, không ở lâu được, mà Chu Trăn Trăn còn muốn ở lâu thêm một hồi, hắn dặn dò nàng đừng ở bên ngoài chơi quá muộn.

Chu Thần đi rồi, Chu Trăn Trăn cũng không lưu lại ở hồ đình, mà đi dạo ngắm cảnh dọc đường bên hồ.

Chu Trăn Trăn đi rồi, A Dự mắt sắc, “Công tử, trong đình kia có cái gì, nô tài đi xem.” Nói xong liền chạy lăng xăng đi luôn.

Có lẽ do học sinh đều đang lên lớp, dọc theo đường đi nàng không gặp nhiều người lắm. Đi men theo tàng cây râm mát ven hồ, gió lớn, nàng không tự giác hắt xì một cái, theo bản năng mà muốn rút khăn bên hông ra.

Nhưng, “Ý, khăn của ta không thấy .”

Vân Phi nói, “Có phải rớt ở trong đình phía trước không?”

“Có khả năng.”

“Vậy nô tỳ trở về lấy, cô nương người đứng đây chờ là được.”

Chu Trăn Trăn tính nhẩm khoảng cách, Vân Phi đi một mình vừa đi vừa về thì quá xa rồi, “Cùng nhau đi đi, chúng ta vừa vặn ven theo bờ hồ đi ra đầu bên kia” Còn có thể thưởng thức cảnh đẹp khác nhau.

Chu Trăn Trăn lại dừng bước tại chỗ cách đình ước chừng ba mươi trượng, nàng bị hấp dẫn ánh mắt bởi thân hình cao gầy ở phía trước xa xa.

Người nọ, sao có thể xuất hiện tại Tung Dương huyện học, không, ý của nàng là, hắn xuất hiện tại phụ cần hồ đình ư? Nàng vừa nhấc mắt lên, liền nhìn đến thấy toà đình mà lúc trước không nhìn thấy.

Nghĩ đến mới ban nãy nàng trò chuyện với Thần thất ca ở trong đình tầm một canh giờ, Chu Trăn Trăn bỗng mãnh liệt có loại dự cảm không tốt.

Hắn hẳn là chỉ trùng hợp đi ngang qua. . . đúng không?

Có lẽ cảm ứng được tầm mắt của nàng, Viên Tố Minh người vốn đang cúi đầu nói chuyện bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, như là đoán được lo lắng của nàng, hắn còn cố ý nhếch miệng cười với nàng.

Chu Trăn Trăn không tự giác mà nắm chặt cánh tay Vân Phi, hắn nở nụ cười với nàng ư? Nàng lần đầu tiên cảm thấy thị lực bản thân tốt quá mức rồi, gần khoảng cách hai trăm mét nàng vẫn có thể thấy rõ hắn cười lộ hàm răng trắng sáng, cùng với ý cười lộ rõ trong đôi mắt sâu xa.

Hắn đây là muốn nói, sự tình mà nàng lo lắng đã xảy ra rồi sao? Thôi, nghe được thì nghe đi, dù sao nàng cũng đâu nói mấy chuyện không dám gặp người? Chu Trăn Trăn tự an ủi bản thân.

Thẩm Du Quân đang nói chuyện cùng Viên Tố Minh, nàng ta nhạy cảm phát hiện ánh mắt của hắn dừng ở nàng bên hông nàng, nàng không khỏi nghiêng đầu, theo tầm mắt của hắn nhìn qua.

Nữ tử kia là ai? Khuôn mặt coi như xinh đẹp, nhưng đường cong dáng người cũng bình thường.

Nếu Chu Trăn Trăn nghe được nàng ta đánh giá mình chắc chắn thấy cạn lời, nàng năm vừa mới mười bốn tuổi, nếu đường cong dáng người hấp dẫn mê người mới gặp quỷ đó. Huống hồ bộ ngực nàng đã đang phát dục, bộ ngực bánh bao, nàng rất vừa lòng.

“Thẩm ngũ cô nương không biết Chu Trăn Trăn?” Từ Dĩ ghé sát vào nói, “Đó là Lục cô nương của nhị phòng thuộc Chu gia tứ phòng, thân đường tỷ của Chu Doanh Doanh.”

“Là nàng ta?” ánh mắt Thẩm Du Quân dừng trên người Viên Tố Minh, giống như vô tình hỏi, “Viên công tử quen biết nàng ấy ư?”

Viên Tố Minh không trả lời, nhưng Thẩm Anh đứng một bên lại cho nàng đáp án, “Hẳn là lần trước ở Văn Hội lâu gặp qua một lần đi, lúc ấy chúng ta đều ở đó.”

Từ Dĩ suy nghĩ gì đó sau lại ra vẻ nói đùa bổ sung thêm, “Nàng ấy, thái độ cư xử ngạo mạn bén nhọn, mồm mép còn thật sự lợi hại, Tằng Duệ Hiền chính là bại trong tay nàng ta.”

Tằng Duệ Hiền là tên của Tằng lão phu tử.

Thẩm Du Quân hỏi, “Lúc trước chất vấn Tằng Duệ Hiền ‘Khoan dung đối đãi với mình, nghiêm khắc cư xử với người khác’ hai tiêu chuẩn cư xử chính là nàng ấy?” Việc này nàng ta cũng nghe sơ qua.

Từ Dĩ và Thẩm Anh đều gật đầu.

Khi nói chuyện Thẩm Anh không dấu vết quét qua Viên Tố Minh bên cạnh một cái, trong lòng thở dài, thật không nghĩ tới a, đích tử Viên gia đời thứ ba tiểu công tử thế nhưng lại giấu thân phận đến Lư Giang.

Viên Tố Minh đứng ở một bên đang nhíu chặt mày, trong lòng cực kỳ không kiên nhẫn.

Chu Trăn Trăn lúc này cũng dời chú ý qua đám người bên cạnh hắn. Thẩm Anh, Từ Dĩ, còn có đường muội nàng Thẩm Du Quân, cũng là một trong hai người được xưng tung là Lư Giang song muội?

Đây là một đám người không mấy hữu hảo, Thẩm gia liền không cần phải nói, luôn minh tranh ám tranh cùng Chu gia nhiều không kể hết, Từ Dĩ này cũng thôi đi, không đề cập tới đời trước nàng chán ghét hắn, đời này ngày từ đầu nàng đã đắc tội hắn ta rồi. Đều là những người không cần giao thiệp tốt. Về phần Viên Tố Minh, lúc này nàng hẳn là không quen biết hắn đúng không?

Nàng đưa ra phán đoán xong, sau đó liền quay đầu bước đi, dù sao nàng không quen thân với bọn họ, không đi chẳng lẽ còn muốn tiến lên chào hỏi ư? Về phần chiếc khăn gì đó, không cần tìm nữa.

Thẩm Anh: …

Thẩm Du Quân: Bọn họ là mãnh thú hồng thủy sao?

Từ Dĩ: Quả nhiên lên không được mặt bàn.

Mấy người đó bị hành động của nàng làm ngạc nhiên, ngay cả công phu giao tiếp mặt ngoài cũng không làm, cứ bốc đồng vậy ư? Tốt xấu gì cũng coi như ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp ở địa giới Tung Dương huyện nội, dù không có giao tình, nhưng cũng gặp mặt qua rồi mà? Mệt cho nàng xuất thân từ Chu gia, ngay cả tiểu môn tiểu hộ đều không đến mức vô lễ như vậy đi?

Viên Tố Minh thiếu chút bật cười ra tiếng, nàng đây là ngay cả khăn tay đều không cần?

Thẩm Anh đề nghị, “Viên công tử, tại hạ đã đặt một nhã gian ở Tồn Tri đường, không bằng chúng ta dời bước tới nơi đó trò chuyện cho thoải mái?” Văn Hội lâu đã đổi chủ, người sau lưng là ai tạm thời còn chưa nghe ngóng được.

“Không cần, không cần phải vậy. Về sau không có việc gì các ngươi cũng tận lực đừng xuất hiện trước mặt ta.”

Thẩm Anh còn muốn nói cái gì, lại bị Thẩm Du Quân ngăn cản, “Viên công tử, quấy rầy rồi, chúng ta cáo từ trước.”

Viên Tố Minh nhìn nàng một cái, sau đó dẫn theo gã sai vặt đi rồi.

Từ Dĩ nhìn bóng lưng hắn, thầm nghĩ, đây là con rồng du ngoạn.

Thẩm Anh bất mãn với Thẩm Du Quân nói, “Ngươi sao lại ngăn cản ta? Vừa rồi chúng ta hỏi chuyện, hắn còn chưa có câu trả lời thuyết phục đâu.”

Thẩm Du Quân hỏi lại hắn, “Người ta vì sao phải có câu trả lời thuyết phục cho ngươi, hắn có cái nghĩa vụ kia sao?”

Thẩm Anh cứng họng.

Trực giác của nữ nhân cho Thẩm Du Quân mơ hồ cảm thấy thái độ của Viên Tố Minh đối với Chu Trăn Trăn hơi có chút bất thường, điều này làm cho nàng có chút sầu lo và không thoải mái.

“Hắn cái gì cũng chưa nhận lời, có thể làm lỡ việc hay không?”

Thẩm Du Quân thở dài, “Việc này cứ giao cho các trưởng bối phán đoán đi.” Thái độ của Viên Tố Minh bọn họ chỉ có thể hỏi thử, thăm dò vài câu thôi, cũng không thể bức bách hắn, cũng không có thực lực bức bách.

Thẩm Anh nhìn Thẩm Du Quân, trong nhà phái tới Thẩm Du Quân, hắn hiểu được dụng ý của tổ phụ, đơn giản là muốn kiếm cơ hội leo lên Viên gia.

Nàng ấy luôn xinh đẹp động lòng người, liền giống như nụ hoa trên cành chờ ngày nở rộ, e ấp dụ hoặc, hấp dẫn ánh mắt người. Nhưng Viên Tố Minh này không phải kẻ mù đúng không? Mỹ nhân sắc nước hương trời ở trước mặt hắn ta, hắn ta lại không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc nào!

Leave a comment