(TS-CĐ) Tỷ tỷ đây mạo nhận công lao của nữ chủ – C12


Chương 12

Edit: Heidi-Nhược Vũ Các

Chu Thần trừng mắt với nàng, “Mệt ngươi còn cười được.” Tiểu nha đầu vô tâm, ngẫm nghĩ, hắn không nhịn được giơ tay búng một cái lên trán nàng.

Duyên phận giữa hắn và những người khác nghĩ cũng lạ, ở Chu gia phường, đối với hai cô nương chưa xuất giá của phòng trưởng tứ phòng, hay là bạn cùng lứa tuổi, thậm chí thế hệ trưởng bối thích Chu Doanh Doanh nhiều thế nào, hay Chu Trăn Trăn tính cách xấu kém hơn nhiều so với Chu Doanh Doanh luôn vui vẻ hoà đồng kia. Người khác đều nói Chu Doanh Doanh tốt, nhưng Chu Thần cố tình liền cảm thấy Chu Trăn Trăn thuận mắt hắn, mấy năm nay mặc cho người khác nói không tốt thế nào về nàng, hắn đều trước sau như một che chở nàng.

“Thần thất ca, huynh tới có phải vì chuyện đó có đầu mối rồi không.”

Chu Thần gật đầu, nhìn thoáng qua phía sau lưng nàng.

Chu Trăn Trăn hiểu được băn khoăn của hắn, “Yên tâm đi, nơi này đều là người của muội.”

Chu Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, tình huống không tệ như hắn nghĩ, ít nhất muội ấy cũng không bị lão điêu nô kia tước mất quyền lực.

Vì thế Chu Thần đưa qua mấy tờ giấy, “Đối chiếu với danh mục đồ cưới của nương muội, trong nhà kho biến mất những món tiểu đồ vật xác nhận đã xuất hiện qua ở tiệm cầm đồ Hà Trai.”

Chu Trăn Trăn nhận lấy, nàng biết chắc, sự việc này chỉ có xin Thần thất ca nàng giúp đỡ là chuẩn nhất!

Nàng vừa nhìn, mặt trên ghi lại những đồ vật lấy lí do bể nát tổn hại…biến mất khỏi nhà kho, cơ hồ đều do một người ở thời gian khác nhau đưa đến tiệm cầm đồ Hà Trai.

Trần Vân Quý! Ngón tay Chu Trăn Trăn đặt trên chỗ viết ba chữ này bấm mạnh xuống.

Trần Vân Quý chính là đại ca của Vân Chân, Vân Chân vốn tên chính là Vân Chân, tiến vào Kiêm Gia quán cũng không cải danh. Nàng ta không thay đổi, hơn nữa nàng ta vừa tiến vào đã nhận chức nhị đẳng nha hoàn, vì tính thống nhất, người khác khi cải danh phải dựa theo cái tên nàng ta, vì thế liền có tên Vân Phi Vân Hỉ ….

“Người toàn gia này thật sự đè ngươi ra mà hút máu, nhìn đi, bọn chúng trước sau đã trộm đi bao nhiêu đồ vật bán ra ngoài rồi! Tính sơ một chút bên hiệu cầm đồ Hà Trai kia, đến hai ba nghìn lượng bạc rồi.” Nói đến đây, Chu Thần hãy còn tức giận .

Còn có những vụ bán tống bán tháo vật phẩm nữa, Chu Trăn Trăn chân chính tổn thất còn nhiều hơn chỗ này nữa.

Chu Thần nhìn thoáng qua nàng, bởi vì có Lý gia giúp đỡ kinh doanh tài sản riêng của vong mẫu để lại, sau đó một năm hai lần đúng hạn đưa lợi tức đến, cho nên muội ấy lâu như vậy mới mơ hồ phát hiện ra chuyện Kiêm Gia quán bị người ta bán trộm đồ vật, điêu nô bất trung.

Chu Trăn Trăn thu hồi tư liệu lại, “Thần thất ca đừng tức giận, có bằng chứng này, ta chắc chắn có thể thuận lợi đuổi một nhà Phùng nãi ma ra ngoài, lại thuận tiện lục soát nhà bọn họ!” Bất quá có Trần Vân Quý tên lưu manh ghiền bài bạc này, nàng không trông cậy vào có thể cầm về được bao nhiêu bạc .

“Việc này muội dự tính làm thế nào?”

Chu Thần biết Phùng nãi ma là người của Hà lão An Nhân, trong lòng không khỏi có oán trách, đem một nô tài có cái đức hạnh này làm nhũ mẫu của chất nữ, thật không biết tổ mẫu nghĩ như thế nào. Đều nói hài tử không nương giống cây cỏ dại, Trăn đường muội giống hăn, nhưng hắn tốt xấu còn có tổ phụ thương, nàng không có ai hết.

“Bằng không ta kêu nương ta ra mặt giúp.” Chu Thần ở trong lòng do dự một chút nói, việc này hắn biết tìm ai có tác dụng nhất. Nương hắn thân là tộc trưởng phu nhân, nói một chút cùng Hà lão An Nhân, kêu bà ta xử lý một ác nô khi dễ chủ tử, không tính quá phận.

“Thất ca, không cần.”

Thần thất ca nàng tuy rằng là đích tử Tông phòng, ngoại nhân liền cho rằng hắn đắc sủng, kỳ thực không phải thế.

Tông phòng tộc trưởng phu nhân Thẩm thị, thời điểm sinh đích tử Chu Thần bị khó sinh, lúc ấy một chân thực sự đã giẫm nát quỷ môn quan để đóng cửa lại, nàng liều mạng mới sinh được hài tử, thân mình nghỉ ngơi hơn nửa năm mới chậm rãi khôi phục lại, nhưng thân mình bị tổn hại không thể sinh tiếp. Cho nên đối với cho Thần thất ca nàng, tộc trưởng phu nhân cũng không muốn gặp.

Mấy năm nay, Thần thất ca luôn do tộc trưởng che chở mà lớn lên. Quan hệ mẫu tử hai người à, nói như thế nào nhỉ, khẳng định không tốt đến trình độ Thất ca nàng muốn gì được nấy.

Nàng nếu không biết tình cảnh của hắn cũng liền thôi, nàng biết rõ tình huống còn khiến hắn lo lắng làm chi? Nếu là chuyện của hắn, phỏng chừng chính hắn chết sống đều sẽ không nguyện ý há miệng, chính là quật cường như vậy. Vậy nàng tự nhiên cũng không thể để hắn vì chuyện của nàng mà cúi đầu.

“Việc này trong lòng muội đã có biện pháp, hơn nữa huynh đã chiếu cố rất nhiều cho muội rồi.” Nói xong Chu Trăn Trăn giơ lên tư liệu đang nắm trong tay, “Còn lại huynh cũng đừng quản.”

“Vậy đi, nếu có cần hỗ trợ muội cứ nói.” Chu Thần khẽ gật đầu, thấy nàng không còn chuyện gì cần giúp nữa liền muốn đi về.

Chu Trăn Trăn có thể nhìn ra cảm xúc hắn giảm sút so với ban nãy, nàng mơ hồ đoán được nguyên nhân đại khái là do hắn nghĩ đến quan hệ với mẫu thân, việc này nàng lại không biết khuyên giải từ đâu, chỉ có thể yên lặng mà tiễn hắn xuất môn.

Vốn Chu Trăn Trăn còn muốn hẹn hắn sáng mai cùng nhau đi thăm Hoằng đại thẩm tử, nhưng thấy hắn như bây giờ, sợ đến lúc đó nhìn thấy tình cảnh đến lúc chết Hoằng đại thẩm tử còn lo lắng cho hài tử thì lại càng đau lòng.

Tính cách huynh ấy chính trực, nhìn như phóng khoáng, kì thực lại vô cùng mẫn cảm và có chút bi quan, bằng không đời trước sẽ không vì lý do hoang đường cứu người mà để bản thân thiệt mạng. Lúc ấy huynh ấy còn chưa kịp nhược quán. Không được, không thể để chuyện ấy xảy ra. Chu Trăn Trăn sau khi xuyên về, cũng chưa dám nghĩ đến việc này, bởi vì một khi nghĩ tới liền khó chịu, kiếp này nàng khẳng định sẽ không để chuyện này phát sinh.

Đến nhị môn, Chu Thần không để nàng tiễn thêm nữa.

Nhìn bóng lưng huynh ấy dần dần đi xa, Chu Trăn Trăn thầm nói với mình, nhất định phải bảo hộ tốt Thần thất ca.

Lúc trước Chu Tú Tú phụng mệnh Trịnh thị đi mời Chu Trăn Trăn tới nhà làm khách, Chu Trăn Trăn từ chối, nhưng cũng nói ngày khác sẽ cùng tỷ muội trong nhà đi vấn an nương.

Việc này về sau Chu Trăn Trăn sai người tiết lộ cho Chu Doanh Doanh biết, Chu Doanh Doanh quả nhiên rất tích cực nhận việc vào mình tổ chức sự tình này.

Tất cả mọi người Chu gia phường mơ hồ đều biết chuyện Trịnh thị bệnh nặng không lâu sẽ rời xa nhân thế, đối với chuyện Chu Doanh Doanh dẫn đầu tổ chức khuê nữ trong nhà đi vấn an Trịnh thị đều rất ủng hộ. Cũng không cần đều đi, mỗi hộ cử ra đại biểu là được.

Hôm nay bảy phòng Chu gia, khuê nữ tiểu cô nương rảnh rỗi đều tụ tập cùng nhau, chuẩn bị cùng đi vấn an Trịnh thị.

Chu Đãng cùng Chu Tú Tú tự mình đi ra đại môn nghênh đón.

Thời điểm các nàng đến, không biết từ nơi nào chạy đến một đạo sĩ, chỉ vào Chu Đãng hô lên, “Ô hô! Bần đạo xem tướng mạo kẻ này, ẩn hiện tướng chết yểu, hai trán xanh tím, kiếp số đến, ngày gần đây trong nhà tất có tang người chí thân, còn có tiểu nhân quấy phá, một khi vô ý liền khiến hài tử đi theo phụ mẫu a —— ”

Ở đây đều là những cô nương chưa từng trải sự đời, với lại sinh sống ở Chu gia phường được người dòng tộc bảo hộ bao bọc quá kĩ, chưa từng chứng kiến qua loại chuyện như vậy, đều bị dọa rồi.

Ngay cả đương sự Chu Đãng đều bị chấn kinh, nhưng hắn rốt cuộc cũng là nam tử, rất nhanh liền phản ứng lại, cộng luôn có thói quen hoành hành bá đạo hàng ngày, nói chuyện đều là kêu đánh kêu giết , “Kẻ điên nơi nào tới? Đánh đuổi hắn đi cho ta!”

“Kẻ này bất kính quỷ thần, không sửa âm đức, dù là có công đức tổ tiên ban ơn cho, sợ cũng khó được chết già a.” Đạo sĩ điên kia vừa nói vừa chạy, thời điểm nói xong lời này, người cũng đã chạy xa.

Điều này chọc Chu Đãng tức điên lên.

Thấy một màn này, nhóm tiểu cô nương ở đây đều có tâm tư khác nhau.

Mà một màn này, nhân báo cũng cho các chủ tử của sáu phòng biết.

Trước lúc Chu Trăn Trăn Chu Doanh Doanh các nàng đi đến, Trịnh thị nghe xong bản án đạo sĩ điên này tiên đoán, cơ hồ liền không chịu nổi, thân thể dựa vào gối không khỏi lảo đảo.

“Đại phu nhân!”

Trịnh thị uống một ngụm canh mới thấy ổn hơn chút, hồi tưởng lại lời nói điên khùng kia, lại không nhịn được rơi lệ.

Không bao lâu, Chu Trăn Trăn bọn họ liền đến sân viện của Trịnh thị, tiếp theo bị dẫn tới thứ gian phía tây, trên kháng đã bày biện sẵn điểm tâm hoa quả các món ăn ngon, muốn dùng để chiêu đãi các nàng .

Thứ gian phía Tây cách phòng ngủ Trịnh thị rất gần, bà không thể đứng dậy, cho nên nhóm các nàng đi qua vấn an Hoằng đại thẩm tử.

Việc này tự nhiên là Chu Doanh Doanh dẫn đầu.

Chu Trăn Trăn liền trà trộn trong đám người bên trong, yên lặng mà nghe.

Trịnh thị dựa vào đầu giường nói chuyện với các nàng, cả người thực gầy, hình dáng mảnh dẻ, dưới lớp chăn mỏng đắp lên thân thể, tất nhiên là vô cùng khô gầy, sắc mặt xám tối lấm tấm những vết đồi mồi, đây chính là hiện tượng của việc phù chân lâu ngày tích tụ.

Chu Trăn Trăn nghĩ từ khi Trịnh thị gả vào Chu gia đến nay, không sống được vài ngày thư thái, tình cảm và sự nghiệp đều không trôi chảy, bệnh can khí sao có thể không tích tụ cho được.

Theo Chu Trăn Trăn quan sát, Trịnh thị hẳn là đã ăn không vào ẩm thực cốc vật.

Đối với bệnh của thẩm ấy mà nói, Chu Trăn Trăn cũng bất lực. Nàng giỏi chế dược, không giỏi chữa bệnh, tướng Trịnh thị thể hiện đã mắc bệnh nguy kịch rồi, dược thuốc dù sao cũng không phải vạn năng.

Đó có thể thấy được Trịnh thị đã gắng gượng hết sức nói chuyện với các nàng, sau đó thời điểm nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại trong đám người, giống như ở tìm tòi điều gì.

Chu Trăn Trăn có dự cảm thẩm ấy hẳn là đang tìm nàng, quả nhiên, khi Trịnh thị phát hiện ra nàng ở trong đám người, hướng nàng mỉm cười.

Chu Trăn Trăn: … Hoằng đại thẩm tử đây là còn chưa chết tâm với việc kia ư?

Nhưng kế hoạch của thẩm ấy, nàng thực không muốn dính vào. Hơn nữa Chu Trăn Trăn không biết nàng có chỗ nào lọt được vào mắt thẩm ấy rồi, để đại thẩm tin tưởng nàng có năng lực có thể bảo hộ được đôi hài tử của bà?

Dựa vào miếng canh để vực dậy tinh thần cuối cùng cũng hết hạn, ngay lập tức tinh thần Trịnh thị không đủ dùng nữa.

Chu Đãng cùng Chu Tú Tú dưới sự giúp đỡ của ma ma tâm phúc bên cạnh Trịnh thị, tiếp đón chư vị tiểu cô nương đi thứ gian phía tây.

Đều là cô nương tâm tư mềm mại, sau khi gặp qua Trịnh thị, các nàng nào còn có tâm tình ăn uống chứ, ngồi một hồi không lâu, liền đưa ra lời cáo từ .

Từ đầu tới đuôi, Chu Trăn Trăn đều biểu hiện cử chỉ rất quy củ.

Chu Doanh Doanh thì lại hết sức chiếu cố cảm thụ của nhóm tiểu tỷ muội ở đây.

Khi các nàng đi tới đại môn, người trong phòng Trịnh thị đuổi tới, ngăn Chu Trăn Trăn dừng bước.

Tất cả mọi người nhìn về phía Chu Trăn Trăn.

Chu Doanh Doanh nhận ra người đến là Cổ ma ma, một tâm phúc khác bên người Hoằng đại thẩm tử, trong lòng nàng nổi lên một tia khác thường.

Cổ ma ma cười nói, “Vừa rồi không biết vị cô nương nào bị rớt một cái túi gấm ở thứ gian, phu nhân nhà ta thấy, nói hình như là của Trăn cô nương, Trăn cô nương nhìn xem có phải hay không? Hoặc là cô nương khác cũng bị rớt túi gấm?”

Chu Trăn Trăn nhất thời sờ bên hông, thật đúng là, nàng giương mắt nhìn về phía Cổ ma ma, xem ra một chuyến này nàng phải đi chắc rồi.

Chu Trăn Trăn quay trở lại lấy túi gấm bị rớt, còn lại mọi người đi đến đại môn, tự nhiên là không đợi nàng, huống hồ đều ở Chu gia phường cũng không phải làm khách.

Đối với chuyện Chu Trăn Trăn quay lại lấy túi gấm, có người không nghĩ nhiều, có người nghĩ nhiều, dù sao túi gấm kia nếu thực sự bị rớt, Cổ ma ma hoàn toàn có thể cầm nó đuổi theo các nàng hỏi một phen, liền vật quy nguyên chủ, cũng không phải vật nặng nề gì, căn bản là không cần đích thân chủ nhân đi lấy về. Trừ phi có lý do nhất định phải để chủ nhân quay lại lấy.

Leave a comment