(TS-CĐ) Tỷ tỷ đây mạo nhận công lao của nữ chủ – C2


CHƯƠNG 02

Edit: Heidi – Nhược Vũ Các

Chu Trăn Trăn không để tâm quá nhiều, mà ngược lại tự đi dạo hai vòng quanh Kiêm Gia quán, thỉnh thoảng lại sờ soạng cái này, nhớ lại cái kia, tâm trạng đều đắm chìm trong kí ức.

Kỳ thực nàng hành động như vậy, là có chút dị thường .

Nhưng hạ nhân đều trốn tránh nàng, mặc dù cảm thấy mỗi hành động ấy đều có chút quái lạ, những cũng dám để lộ ra mặt.

Chủ tử bọn họ tính tình trước nay mẫn cảm dễ giận, hơn nữa vừa rồi ngay cả tỳ nữ thân cận nhất Vân Chân cũng bị chủ tử phát tác cơn giận, vì vậy bọn họ không dám chọc, không thể trêu vào.

“Tiểu thư, người đây là đang tìm cái gì? Nói cho lão nô, lão nô giúp người ——” Phùng nãi ma thử mở miệng thăm dò.

Chu Trăn Trăn nhìn bà ta một cái, đáp lại một câu không có gì, sau đó tìm cớ đuổi bà ta đi rồi sau đó lập tức ngồi xuống xích đu trong sân, nhìn dàn hoa tường vi leo đầy trên tường xuất thần.

Theo từng ngọn cây cọng cỏ nơi đây nàng đều vuốt ve qua, xác nhận qua, nàng mới dần dần lấy lại tinh thần và cũng xác định được sự thật là nàng lại trở về Chu gia kiếp trước rồi.

Năm Khang Tĩnh, An Khánh phủ Lư Giang quận Tung Dương huyện Chu gia phường, nơi mà tộc nhân Chu thị bọn họ tụ tập sinh sống.

Chu gia ở An Khánh phủ là thế gia vọng tộc, vừa làm ruộng vừa đi học gia truyền, trong tộc bố trí tộc học, mầm móng đọc sách không dứt, con cháu lần lượt dấn thân vào cử nghiệp, lịch sử dòng họ hơn trăm năm, ở vùng Lư Giang danh vọng không thấp.

Người thông hiểu lịch sử, đại khái đều sẽ biết, Vọng tộc xuất Nhữ Nam —— họ tộc thiên hạ tất xưng Chu Thị.

Nhữ Nam An Thành Chu thị đều là hậu duệ của Tây Hán Nhữ Văn hầu, Nhữ Văn hầu sinh mười nhi tử, di chuyển đến An Thành.

Sau này hậu thế, Nhữ Nam Chu thị cùng Ngô Hưng Thẩm thị, Hội Kê Cố thị, Lũng Tây Lý thị, Đông Hải Trần thị, Trung Sơn Trương thị đồng xưng lục đại thế gia Trung Quốc.

Mà lại có một chi, do chiến loạn mà di chuyển tới An Khánh phủ Lư Giang quận, hình thành vượng tộc.

Khi tại đời sau, Chu Trăn Trăn cầm chính sử dã sử đến xem, đều cảm thấy bọn họ nhất mạch Chu gia ở An Khánh phủ Lư Giang quận rất tiếp cận lịch sử, mà Nhữ Nam quả thật cũng có vọng tộc Chu thị, là bản tông của họ.

Nhưng thực đáng tiếc là, Khang Tĩnh cũng không thuộc về bất kì một triều đại nào trong năm ngàn năm văn minh lịch sử Trung Quốc đời sau. Bộ tộc Chu thị các nàng, dù là một chi Nhữ Nam bản tông kia hay là một chi nhóm An Khánh phủ này, cũng không thể lừng lẫy bằng lịch sử nàng đọc được kia.

Đây những triều đại cùng danh nhân nàng từng đọc qua cùng đời sau lịch sử có khác biệt rất lớn, điều này từng làm cho nàng cực kì khó hiểu, thậm chí hoài nghi đời thứ nhất do chính nàng tưởng tượng ra mà thôi.

Về sau tiếp xúc tin tức nhiều hơn rồi, nàng cũng dần dần buông xuống, đời thứ nhất nàng trải qua, đại khái giống như khái niệm về không gian song song như ngôn ngữ đời sau hay nói vậy.

Cho đến trong lúc vô ý nàng đọc được một quyển thoại bản, không, đời sau nên xưng là tiểu thuyết mới đúng, xem xong nàng mới bừng tỉnh đại ngộ hiểu được đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Trong thoại bản nhân vật nữ chủ chính là Thất đường muội Chu Doanh Doanh của nàng, viết về cuộc đời mạnh mẽ vang danh của nàng ta.

Nam chủ không phải người khác, đúng là Trần Sán, thân phận của Trần Sán cũng không phải nhi tử nông gia đơn giản như vậy. Lúc này, tất cả mọi người chưa biết thân phận thật sự của hắn, bao gồm chính hắn cũng không biết.

Mà nàng thân là đường tỷ của nữ chủ Chu Doanh Doanh, ở trong thoại bản bất quá chỉ là một tiểu nhân vật phối hợp diễn, bình thường không có cảm giác tồn tại, chỉ đang cần nàng thúc đẩy kịch tình, khi có tác dụng kích phát gia tăng tuyến cảm tình hay tuyến sự nghiệp của nam nữ chủ, nàng mới sẽ xuất hiện.

Mà theo cốt truyện, tổng cộng số lần xuất hiện của nàng cũng không vượt qua năm lần.

Vị Thất đường muội kia của nàng ở không lâu sau đã biết được chuyện nàng mạo nhận công lao kia, nhưng nàng ta luôn im lặng mà không làm sáng tỏ.

Về sau Trần Sán càng ngày càng vĩ đại, mắt thấy Trần Sán sắp thành thân cùng nàng.

Lúc đó Chu Doanh Doanh cũng đã trải qua một chút việc, đang buồn bực không vui.

Cuối cùng nha hoàn thiếp thân bên người Chu Doanh Doanh không nhịn nổi nữa, chạy đến trước mặt Trần Sán vạch trần sự thật nàng mạo nhận công lao của đường muội, thế này mới có một loạt chuyện đằng sau.

Về sau hết thảy liền thuận lý thành chương, Chu Doanh Doanh sớm lan truyền ra bên ngoài, danh hào Lư Giang song muội, giá trị chính trị này muốn so với thân phận Chu thị nữ không có tiếng tăm gì như nàng thì cao hơn nhiều lắm, cộng thêm thân phận là ân nhân cứu mạng, hai người họ về sau kết thành nhân duyên.

Mà nàng thanh danh bị tổn hại, không thể không gả xa cho một huyện lệnh hơn bốn mươi tuổi làm vợ kế.

Lúc nàng qua đời, còn chưa tới ba mươi, dưới gối chỉ sinh được một nhi tử, quỷ biết nàng đã trải qua cái gì.

Tin tức truyền quay lại bộ tộc Chu thị, đổi lấy vài tiếng thở dài.

Đối với việc này, người đã là tiểu cửu khanh phu nhân Chu Doanh Doanh cảm thấy rất áy náy.

Nghĩ lại chuyện xưa, gương mặt Chu Trăn Trăn không chút biểu cảm.

Lúc này, cốt truyện mới bắt đầu không lâu.

Theo cốt truyện không khó nhìn ra, tác giả thiết kế bối cảnh đúng là tiếp tục sử dụng An Khánh phủ Lư Giang quận Tung Dương huyện Chu gia phường trong lịch sử, chỉ là dùng thủ pháp lấy lớn hoá nhỏ, lấy ra thu nhỏ lại cũng tân trang sửa lại chút ít lịch sử để làm bối cảnh trong thoại bản.

Lư Giang quận ở vùng Giang Chiết mà nói, danh nhân tập trung, gia tộc lớn nhỏ không ít, thật có thể nói là ngọa hổ tàng long.

Bọn họ Chu gia ở Lư Giang được cho là thế lực nhất lưu, nhưng năm gần đây, bọn họ Chu gia gặp rất nhiều tai nạn, mơ hồ có xu thế trượt xuống nhị lưu.

Ở trong cốt truyện, cuộc đời của Chu Doanh Doanh, thực sự có thể xưng được với câu như cá gặp nước. Đường muội của nàng đầu tiên là bình ổn nội loạn trong tộc, tiếp đó tóm gọn địch nhân, làm cho bộ tộc Chu thị tránh khỏi nguy cơ bị chúng gia tộc chia cắt quyền lợi. Đồng thời danh nghĩa nàng ta nằm trong Chu thị dòng tộc cùng tộc trưởng, được tham gia tế bái từ đường, nàng ta là tấm gương cho nữ tử trong tộc, trong từ đường có một chỗ của nàng ta: Thậm chí có thể xuất nhập Minh Đức đường, cùng nhau nghị sự với nam đinh dòng tộc Chu thị.

Loại vinh quang bậc này, ở trong giới nữ tử, tự trong dòng họ thiên tộc đến tận hơn hai trăm năm gần đây, cũng gặp không nhiều.

Vị kỳ nữ tử như thế liền sinh ra ở tứ phòng Chu gia, sao không khiến cho trưởng bối nhất phòng rất đỗi vui mừng cơ chứ?

Đối với công tích của nàng ta trong sách viết, Chu Trăn Trăn từ chối cho ý kiến, theo như cuộc đời nàng ta trải qua mà nhận xét, công tích của Chu Doanh Doanh bị khuếch đại. Thử nghĩ đi, nếu một gia tộc, lưu lạc đến nỗi chỉ trông chờ vào một nữ nhân ngăn cơn sóng dữ, vậy thật quá đáng buồn đi.

Nhưng không thể phủ nhận, thân là hai nam nữ nhân vật chính, nhân sinh nhất định bất phàm, trải qua đau khổ gian nan so với người khác phải nhiều hơn một ít, đương nhiên cũng gặp được không ít kỳ ngộ, cùng nắm trong tay kết cục tốt đẹp.

Đối với bọn họ, Chu Trăn Trăn hiểu rõ là đủ rồi, nàng phải suy nghĩ con đường sau này của mình nên đi thế nào mới là quan trọng nhất.

Một đời trước cũng bỏ qua đi, chính mình sống ngây thơ vụng về, trên tay còn nắm không ít tiền bạc, chớ trách bị người khác tính kế. Nhưng kiếp này, nàng nhất định sẽ không để bản thân cùng với thân tỷ tỷ, đệ đệ ba người đều trở thành đá kê chân cho người khác thượng vị, nàng muốn cố gắng đạt được càng nhiều lực lượng, mà không phải bị động chờ mọi chuyện ập tới, mới nhận ra mình chỉ biết bất lực.

Đúng lúc này, hạ nhân nhỏ giọng nhắc nhở, “Lục cô nương, người Huyên Bắc đường tới .”

Chu Trăn Trăn ngẩn người ngồi ở trong viện, Phùng nãi ma không dám để nàng cách xa hạ nhân, cố ý an bài người theo bên cạnh.

Chu Trăn Trăn lấy lại tinh thần.

“Lục cô nương, Thất cô nương đã trở lại, lão An Nhân gọi cô nương đi qua trò chuyện, vui đùa một phen.” Người tới là Trần ma ma phúc thân cùng với ngữ điệu nói chuyện cẩn thận.

Chu Trăn Trăn quét mắt nhìn Trần ma ma một cái, sau đó đứng lên, “Đi thôi.”

Lão An Nhân trong miệng Trần ma ma đúng là tổ mẫu của nàng, tổ phụ nàng mất sớm, tổ mẫu được đại bá nàng xin bên trên ban cho, mới có phong hào An Nhân.

Trần ma ma trong lòng rối ren, lúc trước phát sinh chuyện ở chỗ Thần thất ca nhi bà ta cũng có nghe thấy, Lục cô nương hung hăng phát tác với Vân Chân, vừa nãy bước vào Kiêm Gia quán, không khí trong viện cũng cẩn thận dè chừng, bà ta còn tưởng rằng lần này ít nhiều cũng phải chịu đựng sắc mặt của Lục cô nương, cũng không ngờ nàng ấy cứ như thế sảng khoái.

Nàng vừa bước chân khỏi viện một bước, một nhất đẳng nha hoàn hầu hạ khác là Vân Phi dưới sự chỉ bảo của Phùng nãi ma lập tức đuổi kịp.

Chu Trăn Trăn nhìn lướt qua, không lên tiếng, trong lòng lại cười lạnh, đây là còn muốn dỗ dành nàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đây.

Đối với bà vú cùng Vân Chân, trong lòng nàng đã hạ quyết định. Giờ phút này tinh thần nàng càng đặt lên việc ứng phó đối mặt với tổ mẫu Hà An Nhân cùng Chu Doanh Doanh bên kia.

Chỗ Chu Trăn Trăn nhất phòng này chính là phòng trưởng của tứ phòng trong Chu gia, thất phòng ở Chu gia, xem như nhìn lên ta chẳng bằng ai mà nhìn xuống lại chẳng ai bằng ta.

Nương nàng ba năm trước đã qua đời, lưu lại cho nàng còn một tỷ tỷ một đệ đệ, tỷ tỷ đã xuất giá, đệ đệ ở tộc học, phụ thân chưa tái giá.

Chu Doanh Doanh của hiện tại, vừa mới cùng đích nữ Thẩm Du Quân của dòng họ Thẩm thị được tặng cho nhã danh Lư Giang Song Muội, ở vùng Lư Giang này cũng coi như có chút danh tiếng.

Chu Trăn Trăn tính toán thời gian, hiện thời là Khang Tĩnh năm hai mươi bảy, hết thảy mọi chuyện đều vừa mới bắt đầu không lâu, có chút tiếc nuối còn kịp để tránh đi.

Các nàng vừa tới gần Huyên Bắc đường, bên trong liền truyền đến từng trận tiếng cười đùa.

Trần ma ma dò xét Chu Trăn Trăn liếc nhìn một cái, thấy gương mặt nàng không chút biểu cảm, ngay cả bước chân cũng không tạm dừng, trực tiếp tiến vào.

Chu Trăn Trăn đến Huyên Bắc đường, có nha hoàn đi vào thông báo.

Nghe thấy nàng ở ngoài cửa, trong phòng khách động tĩnh đã nhỏ đi không ít.

“Cho nàng đi vào.”

Đây là giọng nói tổ mẫu Hà lão An Nhân trong trí nhớ nàng.

Nha hoàn đã vén cẩn thận băng ti rèm sang một bên, mời nàng đi vào.

Khi Chu Trăn Trăn đi vào mượn cơ hội quét hai mắt, ngồi phía trên là tổ mẫu nàng, những người còn lại đều là tứ phòng hoặc các cô nương chưa xuất giá của các phòng khác, không có ngoại lệ là, các nàng đều có giao tình không tệ với Chu Doanh Doanh.

“Lục đường tỷ, tỷ đã đến rồi, mau mời ngồi.”

Chu Doanh Doanh nói xong bèn đứng dậy nhường vị trí của nàng ta tặng cho nàng.

Chu Trăn Trăn ngăn nàng ta lại, “Không cần, ta an vị bên cạnh là được rồi.”

Vị trí Chu Doanh Doanh đương nhiên là vô cùng tốt, gần cửa sổ đại giường sưởi, bọn tỷ muội đều ngồi ở chỗ kia.

Nhưng nếu nàng thực ngồi vào vị trí của nàng ta, ngoại trừ nàng chỉ sợ những người ở đây không một ai trong lòng sẽ thoải mái. May mà nàng cũng không có thói quen hưởng thụ cảm giác chúng tinh phủng nguyệt, huống hồ bốn góc trong phòng thả băng bồn, mấy chỗ cửa sổ đều mở lớn, hơn nữa đại thụ ngoài phòng che lấp, phòng tròng cho dù không ít người, vẫn cảm giác rất mát mẻ .

Lời của nàng đưa tới ánh mắt mọi người, dĩ vãng phàm là có chút đối xử chậm trễ, nàng cứ nhất quyết không tha, luôn hờn dỗi, hôm nay đã hiểu được thoái nhượng?

Chu Trăn Trăn ngồi xuống, chúng tỷ muội tiếp tục trọng tâm đề tài vừa rồi, cũng không có người tận lực dẫn nàng gia nhập trọng tâm đề tài của các nàng.

Chu Trăn Trăn hơi dựa vào lưng ghế, lẳng lặng mà nghe, ánh mắt hờ hững rơi trên chiếc đỉnh bát bảo linh lung bên cạnh, xuyên thấu qua đỉnh, hương liệu lượn lờ dâng lên sương khói, thỉnh thoảng lại bay tới hai mắt.

Các nàng chủ yếu vẫn tò mò cuộc sống đoạn thời gian gần đây Chu Doanh Doanh đi tới nhà ngoại tổ nàng ta, mà Chu Doanh Doanh tất nhiên là kiến thức rộng rãi, nói mãi không hết chuyện.

Lúc này Chu Doanh Doanh mắt ngọc mày ngài, cử chỉ đoan trang, khuôn mặt tươi cười giao tiếp, còn nhỏ tuổi, cũng đã nổi danh với dáng vẻ có phong thái danh môn tông phụ, đương gia chủ mẫu tương lai rồi.

Chu Doanh Doanh ngoại gia a… trong lòng Chu Trăn Trăn thở dài một hơi, trước kia nàng nghe không lọt tai những điều này, vừa nghe liền khó chịu.

Cộng thêm tuổi nhỏ, một khi khó chịu liền khó tránh khỏi biểu lộ hết trên mặt, đến nỗi khiến cho người khác có ấn tượng nàng hẹp hòi không dung được người khác tốt.

Mẫu thân nàng xuất thân thương hộ, so sánh với ngoại gia của Chu Doanh Doanh, thật sự là rất không bản lĩnh .

Mối hôn sự của phụ mẫu nàng, nói đúng ra, quả thật là nương nàng trèo cao. Một người là nữ nhi thương hộ, một người là công tử ca thuộc danh môn vọng tộc có công danh trên người, tiền đồ như gấm, cọc hôn sự môn không đăng hộ không đối. Nhưng duyên nợ rong đó, lại làm cho hai người kết thành phu phụ.

Nương nàng gả tiến vào Chu gia, nhưng tổ mẫu Hà lão An Nhân luôn luôn đều không để ý đến nương nàng, ngay cả đối đãi với ba người tỷ đệ bọn họ cũng qua quýt.

Nhưng nói đến vị đại bá có thể cho bà phong hào mệnh phụ kia, yêu ai yêu cả đường đi, tổ mẫu càng yêu thương Chu Doanh Doanh hơn cũng là thói thường tình.

Cố tình nàng và Chu Doanh Doanh tuổi tác xấp xỉ, người xung quanh đều thích lấy nàng và Chu Doanh Doanh so sánh với nhau, cả điều kiện bên ngoài lẫn tu dưỡng nội hàm….đều lôi ra so sánh hết. Nói thật, năm đó Chu Doanh Doanh mang đến cho nàng áp lực rất lớn. Mà nàng một cô nương chưa cập kê, đối mặt với ánh mắt thất vọng của nhiều người như vậy, cộng thêm bên cạnh nàng thiếu người dẫn đường chỉ lối, cũng không đến nỗi phạm phải sai lầm ngu xuẩn đó?

Ở trong trí nhớ đã qua kia, bản thân nàng là loại tính tình hỉ giận bất định, tâm tư tinh tế, mẫn cảm dễ giận. Xét đến cùng, hết thảy đều do nội tâm tự ti đang quấy phá.

Đắm chìm trong suy nghĩ riêng, Chu Trăn Trăn thực an tĩnh, an tĩnh khiến người ta kinh ngạc, rất không giống nàng, đến nỗi bọn tỷ muội liên tiếp tập trung ánh mắt về phía nàng.

Các nàng cũng không biết, các nàng đối với Chu Trăn Trăn mà nói, đã vài thập niên không gặp rồi, nàng cần tốn chút thời gian để làm quen lại

“Trăn tỷ nhi, Thất đường muội của ngươi trở về từ nhà ngoại tổ, mang theo lễ vật đến tặng cho các ngươi, đây là của ngươi, còn không nói tạ ơn với đường muội đi?”

Tổ mẫu làm như mới nhớ tới chuyện này, theo ý của bà, nha hoàn đưa qua một cái hộp gỗ.

Chu Trăn Trăn tiếp nhận nhìn qua, là một bộ quân cờ không biết dùng tài liệu nào chế ra, lễ vật mới lạ, không giá trị tiền bạc, nàng cầm qua tay một chút sau đó liền đưa cho Vân Phi phía sau.

Nương nàng là thương nữ, thuộc loại hào phú bậc nhất, đồ vật Chu Doanh Doanh cầm đến từ ngoại gia nhà nàng ta còn không lọt nổi mắt xanh của nàng.

Chu Doanh Doanh trong lúc vô ý nhìn thấy, ý cười trên mặt phai nhạt chút.

Khoảng qua canh ba, Hà lão An Nhân cảm thấy mệt mỏi, liền đuổi các nàng đi về.

Leave a comment